Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:30:17
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vài ngày sau, trường Đại học Bắc Kinh sắp khai giảng, Kiều Trân Trân dưới sự dụ dỗ của sắc đẹp cuối cùng cũng đồng ý cùng Tống Cẩn đến Bắc Kinh.

Trước khi đến Bắc Kinh, Kiều Trân Trân còn đặc biệt đi thông báo cho Hoàng Tam. Hoàng Tam đương nhiên là vô cùng không nỡ, nhưng cũng không có cách nào. Sau đó để lại cho cô một số điện thoại, nói rằng nếu đến Bắc Kinh có nhu cầu gì thì có thể gọi điện thoại này để liên lạc. Kiều Trân Trân đạt được mục đích, vui vẻ nhận số điện thoại rồi đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Cẩn không biết gì về chuyện này, anh kiên quyết muốn Kiều Trân Trân cùng anh về Bắc Kinh, ngoài việc không nỡ xa cô thì còn có một lý do lớn nhất là không muốn Kiều Trân Trân tiếp tục tiếp xúc với Hoàng Tam. Anh cũng không muốn Kiều Trân Trân vất vả đi làm những việc đầu cơ trục lợi nữa. Ai ngờ, Kiều Trân Trân lại âm thầm liên lạc với Hoàng Tam.

ba Kiều và mẹ Kiều rất ủng hộ chuyện Kiều Trân Trân đến Bắc Kinh, hai vợ chồng làm sao có thể xa nhau dài ngày, có thể ở bên nhau đương nhiên là tốt nhất. Hơn nữa họ càng nhìn Tống Cẩn càng thấy vừa mắt, cũng rất may mắn vì năm đó con gái mình đã chọn Tống Cẩn làm con rể. Họ nhất trí cho rằng, Kiều Trân Trân chính là số hưởng phúc trời sinh.

Hai vợ chồng dành một ngày đến thị trấn lấy ảnh, sau đó lại đến cục dân chính đăng ký kết hôn.

Nhìn giấy chứng nhận kết hôn mới toanh, còn có ảnh chụp cả nhà bốn người vui vẻ hòa thuận. Tống Cẩn đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, lần đầu tiên cảm thấy thì ra kết hôn lại là một chuyện đáng vui như vậy.

Anh nắm tay Kiều Trân Trân, khẽ thì thầm bên tai cô: “Trân Trân, cảm ơn em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-70.html.]

Kiều Trân Trân không chịu nổi nhất là dáng vẻ này của Tống Cẩn. Rõ ràng chỉ là những lời bình thường nhất, nhưng sao khi Tống Cẩn nói ra lại trở nên mập mờ và sến súa như vậy, khiến cô luôn không nhịn được muốn lập tức đè anh xuống. Điều này cũng khiến Kiều Trân Trân luôn rơi vào trạng thái tự hoài nghi rằng mình là một nữ lưu manh, thật xấu hổ quá!

Mỗi khi như vậy, Tống Cẩn sẽ ôm cô cười khẽ. Nếu Kiều Trân Trân biểu hiện điên cuồng hơn một chút, Tống Cẩn sẽ không nhịn được mà cười lớn.

Trong ký ức của chính Tống Cẩn, hình như anh chưa bao giờ cười lớn như thế. Cười một cách ngông cuồng, cười một cách vô tư như vậy.

Nhưng dạo gần đây, anh lại thường không nhịn được mà cười như thế, đây là một cảm giác hoàn toàn mới. Anh rất vui, cũng rất tham lam, mà tất cả những điều này, đều liên quan đến Kiều Trân Trân.

Đến ngày tàu khởi hành, ba Kiều và mẹ Kiều đến tiễn, những người khác phải xuống đồng làm việc nên không đến.

Nhìn thấy những bóng người quyến luyến trên sân ga, Kiều Trân Trân hơi buồn, cô đã sớm coi ba Kiều và những người khác như cha mẹ ruột của mình. Giờ đây phải xa cha mẹ rất lâu không thể gặp lại, không hiểu sao, hốc mắt cô đột nhiên đỏ hoe.

Tống Cẩn thấy vậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhỏ giọng an ủi: “Đợi đến kỳ nghỉ, chúng ta sẽ về.”

Loading...