Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Kiều Trân Trân nhận được món quà này, bà vừa cảm động vừa buồn cười, vì hôm đó Tống Cẩn hứng lên nói sẽ vào bếp nấu cơm cho bà ăn. Bà tưởng ông ấy hỏi tối nay muốn ăn gì, trong đầu bà vừa vặn hiện lên món thỏ xào cay, hơn nữa thỏ mập thịt nhiều ăn sẽ ngon hơn.
Tuy nhiên, chú thỏ máy này cũng rất đáng yêu, quan trọng hơn là đây là món quà Tống Cẩn tặng bà, Kiều Trân Trân rất thích.
Nhưng không ngờ, cuối cùng người mà chú thỏ phải bầu bạn không phải là Kiều Trân Trân mà là Tống Cẩn, vì Kiều Trân Trân đã đi trước ông ấy một bước.
Kiều Trân Trân lơ lửng giữa không trung, nhìn người đàn ông gầy gò ngồi trên linh đường, rất muốn đưa tay vuốt tóc ông ấy nhưng bóng hình trạng thái linh hồn đã xuyên qua cơ thể Tống Cẩn. Kiều Trân Trân chỉ có thể nhìn ông ấy như vậy, không làm được gì cả.
Từ khi phát hiện Kiều Trân Trân qua đời đến khi hỏa táng chôn cất, Tống Cẩn không nói một lời, không rơi một giọt nước mắt. Nhưng tất cả mọi người đều biết, trên toàn thế giới chỉ có ông ấy là đau lòng nhất.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hóa ra, khi một người đau khổ nhất, thực sự sẽ không còn nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-540.html.]
Linh hồn của Kiều Trân Trân ở bên cạnh Tống Cẩn, cùng ông ấy lặng lẽ tham gia tang lễ của chính mình. Sau đó lại cùng ông ấy về nhà, cùng tắm rửa thay quần áo, cùng ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ lật xem những bức ảnh năm xưa.
Tống Đại Bảo, Tống Tiểu Bảo và Tống Hữu Hữu đều vào xem ông ấy, an ủi bố đừng quá đau lòng. Tống Cẩn gật đầu với bọn họ rồi đuổi bọn họ ra ngoài, một mình ngồi trên ghế sofa hồi tưởng lại những ngày tháng có Kiều Trân Trân trong quá khứ.
Tống Cẩn lúc về già vẫn thanh tú đẹp trai, công việc nghiên cứu khoa học lâu năm cũng khiến ông ấy trông càng nho nhã, trong xương cốt toát lên vẻ thanh tú tuấn lãng đặc biệt của người trí thức. Kiều Trân Trân thích nhất dáng vẻ này của ông ấy. Quả nhiên, thời gian không bao giờ đánh bại được người đẹp thực sự, nếp nhăn và tóc bạc cũng không làm giảm đi sức quyến rũ.
Nhưng lúc này, Kiều Trân Trân nhìn ông ấy cô đơn ngồi ở đó chỉ còn lại đau lòng, mặc dù Tống Cẩn không nói gì cũng không khóc nhưng trên người ông ấy bao trùm một nỗi buồn sâu sắc. Thậm chí còn hơn cả ở nhà tang lễ, như thể nó đè nặng khiến bà không thở nổi. Mặc dù bây giờ Kiều Trân Trân chỉ là thể linh hồn, căn bản không cần thở nhưng bà vẫn cảm thấy n.g.ự.c mình bị đè nén rất khó chịu.
Kiều Trân Trân muốn ôm chặt ông ấy nhưng cánh tay bà đã xuyên qua cơ thể Tống Cẩn hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ bà chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Cẩn cứ như vậy mà suy sụp?
Đột nhiên, Kiều Trân Trân nghĩ đến chú thỏ đó, vốn dĩ Tống Cẩn phát minh ra chú thỏ là để bầu bạn với Kiều Trân Trân sau khi ông ấy ra đi. Bây giờ Kiều Trân Trân đã đi trước, chú thỏ cũng có thể thay bà bầu bạn với Tống Cẩn.
Kiều Trân Trân nhìn chú thỏ mập được đặt trên tủ đầu giường không xa, muốn mang nó đến bên cạnh Tống Cẩn. Nhưng bây giờ bà như thế này căn bản không thể cầm bất cứ thứ gì.