Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 538

Cập nhật lúc: 2025-05-09 15:36:15
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày 16 tháng 2 năm 1988, đêm giao thừa Tết Nguyên đán của Trung Quốc, Kiều Trân Trân ăn cơm tất niên ở nhà cũ, đột nhiên muốn đi dạo trong làng cho tiêu cơm. Những người khác muốn ngồi trước tivi xem chương trình liên hoan mùa xuân, chỉ có Tống Cẩn nói muốn đi cùng cô.

Hai người nắm tay nhau đi trên con đường làng, mặc dù đêm đông hơi lạnh nhưng họ quàng khăn đeo găng tay nên cũng không thấy lạnh, ngược lại còn thấy không khí khá lãng mạn.

Không biết từ lúc nào hai người đã đi đến bờ ruộng, Kiều Trân Trân đột nhiên chỉ vào một thửa ruộng không xa nói: “Anh xem, đó là nơi em gặp anh lần đầu tiên, anh còn nhớ không? Lúc đó anh mới từ Đại học Bắc Kinh về, mặc áo sơ mi trắng quần đen từng bước đi về phía em giống như minh tinh điện ảnh vậy, quá đẹp trai nhưng anh có biết lúc đó em đang nghĩ gì không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Cẩn bóp tay cô, nói: “Chắc chắn em đang nghĩ, người đàn ông đẹp trai như vậy mà lại là chồng mình, thật tuyệt.”

Phải nói rằng, Tống Cẩn ở bên Kiều Trân Trân lâu rồi, đôi khi cũng khá tự phụ.

Kiều Trân Trân cười đắc ý: “Không phải đâu, lúc đó vừa hay phải làm s.ú.n.g đôi nhưng em chưa từng làm nông nên cứ lo lắng, vừa hay lúc đó anh về. Phản ứng đầu tiên của em là người làm ruộng về rồi, cuối cùng em cũng được giải thoát rồi, ha ha ha.”

Tống Cẩn:...

Hai người đi một vòng nhỏ trong làng, Kiều Trân Trân nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây. Không biết từ lúc nào cô đã sống ở thế giới này được mười năm rồi, đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Nghĩ đến năm xưa để có được miếng thịt mà phải đi đầu cơ tích trữ, nếu không có trang trại không gian, cuộc sống của cô chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.

Bây giờ khi thứ cuối cùng trong kho được lấy ra, không gian đã hoàn toàn biến mất. Giống như khi nó đột nhiên xuất hiện, nó lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ đi nhưng nó cũng để lại rất nhiều thứ cho thế giới này. Chẳng hạn như Kiều Trân Trân, chẳng hạn như phòng thí nghiệm lai tạo hạt giống của Tạ Toàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-538.html.]

Thỉnh thoảng Kiều Trân Trân cũng nhớ đến người nhà ở kiếp trước, không biết bây giờ họ sống thế nào? Không biết họ có nhớ đến mình ở thế giới khác không...

Tống Cẩn dường như nhận ra tâm trạng Kiều Trân Trân hơi buồn bã, anh ôm chặt cô vào lòng nói: “Trân Trân, anh rất may mắn khi kiếp này được gặp em, em luôn nói anh coi nghiên cứu khoa học là quan trọng nhất nhưng không phải vậy. Trong lòng anh, em mãi mãi là số một, nghiên cứu khoa học chỉ có thể xếp thứ hai.”

Kiều Trân Trân nép vào lòng Tống Cẩn, ngửi thấy mùi xà phòng giặt trên áo khoác của anh thấy thật ấm áp. Làm vợ chồng mười năm sớm đã hiểu ý nhau, đôi khi không cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì.

Kiều Trân Trân không muốn mình chìm đắm trong nỗi buồn bi ai vô nghĩa, cũng không muốn Tống Cẩn lo lắng cho mình nên cô cười hì hì nói: “Nghiên cứu khoa học xếp thứ hai, vậy con trai con gái anh xếp ở đâu? Cẩn thận không em nói với chúng, để sau này về già chúng không nuôi anh nữa.”

Tống Cẩn véo má cô hơi ửng đỏ vì lạnh, cười nói: “Chúng không nuôi anh, anh chỉ có thể dựa vào việc ăn bám. Dù sao cũng đã ăn bám em mười năm rồi, ăn thêm mấy chục năm nữa em cũng không để ý chứ.”

“Thật nên cho mọi người xem cho rõ vị kỹ sư Tống nổi tiếng của họ hóa ra lại là một tên mặt trắng chuyên ăn bám còn không biết xấu hổ, ngược lại còn lấy làm vinh quang...”

Tống Cẩn nhìn đôi môi càng nói càng hăng hái của Kiều Trân Trân, quyết định dùng vũ lực trấn áp, sau đó ôm cô hôn lên.

Tiếng ồn ào biến mất, chỉ còn lại hai người thân mật ôm nhau đứng trên bờ ruộng. Lúc này bầu trời đổ tuyết, hai người đứng trong tuyết mà không hề hay biết, nhìn từ xa trông giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Tuyết rơi trên mặt hai người, cảm thấy hơi lạnh: “Tuyết rơi rồi, chúng ta về nhà thôi.”

“Được, chúng ta về nhà.”

Loading...