Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Toàn bộ lễ khai trương đều diễn ra rất suôn sẻ, Kiều Trân Trân rất hài lòng, sự trưởng thành của Đào Thanh Sơn cũng có thể thấy rõ bằng mắt thường. Ngoài việc mới đến Bắc Kinh có chút sợ sệt, sau khi quen thuộc thì làm việc rất nhanh. Ví dụ như lễ khai trương lần này tổ chức rất thành công, Kiều Trân Trân hầu như không phải nhúng tay vào.
Kiều Trân Trân thấy bên này cũng không có việc gì của mình nữa nên chuẩn bị rời đi. Ngay lúc này, đột nhiên có một người từ bên cạnh xông ra chặn cô lại. May mà anh bảo vệ bên cạnh phản ứng nhanh, nếu không có lẽ đã đ.â.m vào người Kiều Trân Trân rồi.
Kiều Trân Trân còn chưa kịp nói gì, đối phương đột nhiên ngồi bệt xuống đất khóc lớn, miệng còn lẩm bẩm nói gì đó. Chỉ là cô ta khóc quá dữ dội, thở không ra hơi, cũng không ai nghe rõ cô ta đang nói gì.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Trân Trân là, người này không phải muốn đụng chạm chứ?
Nhưng đối phương rất nhanh đã đứng dậy khỏi mặt đất, định tiến lên nói chuyện tử tế với Kiều Trân Trân.
Chỉ là trước mặt Kiều Trân Trân có hai anh bảo vệ cao to lực lưỡng, cô ta không lại gần được, chỉ có thể đứng ở đằng xa nói: “Trân Trân, là mẹ mà.”
Kiều Trân Trân: Cái gì? Bác gái này, nếu muốn đụng chạm thì cũng phải nghĩ ra một chủ ý hay hơn chứ, mẹ tôi chẳng lẽ tôi còn không nhận ra sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-528.html.]
Đối phương thấy Kiều Trân Trân không nhận ra mình, tiện tay chỉnh lại mái tóc mái bên tai, nở một nụ cười ngượng ngùng, nói: “Trân Trân, là tôi, mẹ kế của Tống Cẩn.”
Lúc này Kiều Trân Trân mới rốt cuộc nhớ ra người trước mắt là ai. Đúng là có hơi giống, nhưng trong ấn tượng của Kiều Trân Trân, Điền Hồng luôn tao nhã đoan trang hoàn toàn không giống với bà thím béo ục ịch, mặt mày khổ sở trước mặt này. Cũng không trách cô không nhận ra ngay từ đầu.
“Bà đến tìm tôi làm gì?” Kiều Trân Trân nhớ rõ quan hệ của hai nhà họ không tốt lắm, không, phải nói là rất không tốt. Cô đã sống ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, hai nhà đều không qua lại. Thỉnh thoảng đến khu nhà của chính phủ thăm thầy Cố, cũng chưa từng gặp gia đình Điền Hồng.
Kiều Trân Trân còn tưởng là đối phương không muốn qua lại với họ, Tống Cẩn cũng không nhắc đến nên Kiều Trân Trân cũng không nói. Dù sao cũng đã xé rách mặt rồi, cũng không cần thiết phải qua lại.
Kiều Trân Trân nào biết, Điền Hồng bọn họ đã sớm bị Tống Cẩn đuổi khỏi Bắc Kinh. Bây giờ định cư ở thành phố Tân Nam, không cùng một thành phố làm sao có thể gặp được.
Điền Hồng lần này đến cũng là bất đắc dĩ bởi vì Tống Quảng Lương bị công an bắt rồi. Điền Hồng bỏ ra chút tiền để đi dò la tin tức, nói là tham ô. Đối phương còn nói nếu có thể trả lại tiền tham ô thì vẫn có khả năng xin được khoan hồng xử lý.
Nhưng bây giờ Điền Hồng không có việc làm. Ngay cả Tống Nhu cũng chỉ biết ăn diện lòe loẹt ở bên ngoài lêu lổng với người ta, không muốn tìm một công việc đàng hoàng để đi làm, còn luôn giơ tay xin cô tiền mua quần áo các thứ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Còn về đứa con trai út Tống Vĩ Dân thì càng không cần phải nói, ngoài lúc ăn cơm thì có thể thấy được người, còn lại thì ngay cả người cũng không thấy. Điền Hồng thực sự không biết phải dạy dỗ đứa con trai này như thế nào.