Những người được cử đến thẩm vấn gián điệp đều được đào tạo chuyên nghiệp, biểu cảm thoáng qua của Vân Thư đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt của họ. Nghe Vân Thư vẫn còn cố tình nói dối, nhân viên thẩm vấn quyết định áp dụng một số biện pháp cần thiết, xem lúc đó cô còn chối cãi thế nào.
Trên thực tế, họ đều đánh giá cao Vân Thư, chưa trải qua mấy vòng tra tấn mệt mỏi Vân Thư đã không chịu nổi, thừa nhận mình nhắm vào Kiều Trân Trân là vì thích Tống Cẩn.
Nhân viên thẩm vấn thường xuyên tiếp xúc với gián điệp:?? Chỉ vậy thôi sao?
Sau mấy ngày thẩm vấn liên tục, kết hợp với việc đi thực tế nhiều nơi để lấy chứng cứ, mọi người phát hiện ra Vân Thư này có lẽ thực sự bị oan. Chỉ là liên quan đến bí mật quốc gia, chuyện này vẫn cần phải điều tra thêm một thời gian nữa, vẫn nên giam người ở trại tạm giam thì an toàn hơn tuyệt đối không được chủ quan.
Phải biết rằng, có những gián điệp ẩn núp mấy năm, thậm chí mấy chục năm, chúng rất xảo quyệt.
Khi Vân Thư ra khỏi trại tạm giam, đã là ba tháng sau.
Mặc dù cuối cùng cô ta đã thoát khỏi nghi ngờ là gián điệp nhưng ba tháng này vẫn gây ra cho cô ta một cú sốc không thể xóa nhòa, khiến cuộc đời cô ta thay đổi chóng mặt. Vân Thư từng nghĩ rằng mình sẽ c.h.ế.t trong trại tạm giam nhưng không ngờ cô vẫn vượt qua được.
Ngẩng đầu nhìn ánh nắng trên đỉnh đầu, hít thở không khí tự do, cảm giác sau cơn hoạn nạn khiến lòng người bồi hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-523.html.]
Đột nhiên, Vân Thư nhớ đến Vương Duy, kẻ chủ mưu khiến cô ta phải chịu cảnh tù tội oan uổng này. Nếu không phải ông ta vô cớ tố cáo thì cô ta cũng không phải ngồi tù oan ba tháng.
Nghĩ đến đây đã thấy tức giận, hận không thể xé ông ta thành từng mảnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy nhiên, đứng trước cổng trại tạm giam gần nửa tiếng, Vân Thư cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao không có một ai đến đón cô ta, Vương Duy không đến Vân Thư có thể đoán trước được nhưng bố mẹ anh em cô ta cũng không đến. Mặc dù trước đây họ phản đối chuyện hôn sự của cô ta nhưng sau khi mọi chuyện đã rồi, họ cũng dần chấp nhận.
Bây giờ cô ta đã được minh oan, sao họ có thể không đến đón cô về nhà? Trại tạm giam ở xa xôi hẻo lánh, nơi này thậm chí còn không có trạm xe buýt, cho dù có thì cô ta cũng không có tiền để đi xe.
Có phải trại tạm giam không thông báo cho họ không?
Nghĩ đến đây, nỗi oán hận trong lòng Vân Thư bùng lên. Vốn dĩ cô ta đã bị oan, sao ngay cả một việc nhỏ như thông báo cũng không làm được, càng nghĩ càng tức.
Nhưng nghĩ đến quãng đường xa như vậy, lòng Vân Thư vẫn có chút sợ hãi, chỉ còn cách quay lại trại tạm giam để gọi điện thoại. Nhưng ông lão gác cổng mặt mày đen sì nói gì cũng không cho cô ta vào, nói rằng đây là quy định của trại tạm giam, người ngoài không được vào.
Vân Thư không còn cách nào khác, đành phải đổi giọng mượn ông một ít tiền lộ phí. Nhưng mọi người đều mới gặp nhau lần đầu, sau này cũng rất có thể sẽ không gặp lại lần thứ hai, làm sao có thể cho người lạ vay tiền, ông lão đương nhiên không đồng ý. Vân Thư đành phải dùng chiếc đồng hồ trên tay đổi với ông lão lấy hai mươi đồng.
Chiếc đồng hồ này trước đây được mua ở Cửa hàng hữu nghị, là hàng nhập khẩu, giá năm trăm mấy đồng. Mặc dù đã đeo hai ba năm nhưng vẫn còn rất mới, không ngờ ông lão này chỉ chịu cho hai mươi đồng.