Hơn nữa Vân Thư còn có kinh nghiệm du học ở nước ngoài, không khéo khi đi du học ở nước ngoài đã bị lôi kéo rồi.
Vương Duy càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng. Không được, không thể tiếp tục như vậy. Ông ta vất vả lắm mới có thể ngồi vào vị trí người đứng đầu Bộ Thương mại, không thể cứ thế bị một người phụ nữ hủy hoại được.
Tối hôm đó Vương Duy trằn trọc cả đêm không ngủ được, Vân Thư còn cố tình mặc đồ mát mẻ muốn lấy lòng. Điều này khiến Vương Duy càng nghi ngờ động cơ của Vân Thư, người này chắc chắn là do thế lực địch đặc phái đến, muốn lợi dụng mỹ nhân kế để lôi kéo ông ta.
Bình thường Vương Duy đúng là háo sắc nhưng so với sự nghiệp chính trị và mạng sống thì sắc đẹp, đặc biệt là sắc đẹp đã từng chơi qua, đối với ông ta không còn hấp dẫn như vậy nữa.
Sáng sớm hôm sau, Vương Duy chủ động tìm đến cơ quan chức năng đích thân tố cáo vợ mình là Vân Thư, đồng thời còn cung cấp một số bản thảo tiếng Anh của Vân Thư làm bằng chứng.
Vương Duy nghiêm mặt nói với nhân viên: “Mặc dù Vân Thư là vợ tôi nhưng trước hết tôi là một người Hoa, đối với hành vi phản quốc này tôi vô cùng căm ghét. Hơn nữa bọn chúng còn muốn lôi kéo tôi nhưng tôi có một trái tim yêu nước nồng cháy, tuyệt đối không thể cấu kết với chúng!”
Đi nước cờ này, Vương Duy đã cân nhắc kỹ lưỡng. Ông ta còn hy vọng thông qua việc lập công lần này, có thể đè bẹp vụ tố cáo đích danh của Kiều Trân Trân.
Đối với loại tố cáo của người thân cận nhất này, hơn nữa còn cung cấp bằng chứng, bên An ninh quốc gia rất coi trọng. Hơn nữa Vương Duy là người đứng đầu Bộ Thương mại, đối với thế lực thù địch, anh ta thực sự có giá trị lôi kéo.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-520.html.]
Sau đó họ còn cử người đi điều tra về quá khứ của Vân Thư. Một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, gia thế cũng không tệ. Đã được học hành tử tế vậy mà lần đầu kết hôn lại đồng ý lấy Vương Duy, một ông già gần năm mươi tuổi tướng mạo bình thường, thực sự có chút khó hiểu.
Nhìn lại hai vị hôn phu trước của Vân Thư, người nào cũng đẹp trai, nhân phẩm, gia thế, học vấn đều rất tốt.
Vân Thư phải mù mắt mới có thể chọn một người đàn ông như Vương Duy. Điều duy nhất có thể nói thông chính là thân phận Bộ trưởng Bộ Thương mại của Vương Duy, nói cô ta không có mưu đồ gì, ai tin chứ!
Hơn nữa, người này từng tiếp xúc chặt chẽ với đặc vụ ở Căn cứ Côn Bằng, còn để lại tiền án, điều này khiến cho lời tố cáo của Vương Duy trở nên đáng tin hơn.
Trưa hôm đó, Vân Thư còn chưa kịp ăn cơm thì đã bị cơ quan chức năng đưa đi, chính Vương Duy đích thân dẫn họ đến.
Câu đầu tiên Vương Duy xông vào nói là: “Vân Thư, cô đã bị bại lộ rồi. Là một người Hoa tôi khuyên cô nên thành khẩn khai báo, tranh thủ được hưởng khoan hồng!”
Lúc đầu Vân Thư còn chưa hiểu rõ tình hình, sau khi hiểu ra thì bắt đầu kêu oan nhưng đều vô dụng. Cuối cùng vẫn vừa khóc vừa la hét bị bắt đi, Vương Duy cuối cùng cũng có thể yên tâm ngồi xuống ăn một bữa cơm, còn ăn một mạch ba bát lớn.
Chuyện Vương Duy dẫn người đến bắt gián điệp đã gây chấn động lớn ở khu nhà công vụ, cơ bản là đã truyền khắp nơi. Đây không phải là chuyện cãi nhau giữa các bà cô hay các bà vợ như thường lệ, mà là chuyện phản quốc đầu địch, nhất thời mọi người đều sợ hãi.