Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thí nghiệm mà anh nghĩ nhiều nhất là ba tháng có thể hoàn thành nhưng vì phải sửa chữa cái hố mà Trương Minh Viễn để lại trước đó nên phải làm đi làm lại thí nghiệm trong hơn nửa năm, cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành trước thềm năm mới.
Tống Cẩn và Kiều Trân Trân cũng đến Bắc Kinh vào ngày năm mới, còn kịp đón trận tuyết đầu tiên của năm 1986. Hai người thong thả bước trong tuyết, không che ô, những bông tuyết dày rơi trên tóc, có cảm giác cùng nhau bạc đầu.
Hai người vừa về đến nhà đã được các con nhiệt tình chào đón, mọi người đã hơn nửa năm không gặp. Không chỉ các con nhớ bố mẹ mà Kiều Trân Trân và Tống Cẩn cũng nhớ con vô cùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đặc biệt là bé Tống Hữu Hữu, từ khi sinh ra đến giờ chưa từng xa mẹ lâu như vậy. Vừa nhìn thấy mẹ là nước mắt đã trực trào trong hốc mắt, vẻ mặt vừa muốn khóc vừa không muốn khóc, trông thật đáng thương.
Trong nhà có Triệu Mai và Tiểu Lý chăm sóc, dù Triệu Đại Cương có bận đến mấy cũng không xảy ra chuyện gì. Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo sau khi trải qua chuyện Tống Cẩn và Kiều Trân Trân cùng hôn mê thì cũng trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều.
thầy Cố là người thầy mà Tống Cẩn kính trọng nhất, cũng giống như nửa người cha. Ông cũng nghe nói về những chuyện xảy ra với Tống Cẩn ở Đông Bắc nên lần này Tống Cẩn về Bắc Kinh nhất định phải đi thăm thầy, tránh để ông lo lắng, Kiều Trân Trân quyết định đi cùng anh.
Hai người tắm rửa thay quần áo chỉnh trang một lúc, nhân ngày năm mới được nghỉ, thầy Cố vừa hay ở nhà, chiều hôm đó xách quà đã mua cho ông ở Đông Bắc đến thăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-499.html.]
Khi Tống Cẩn và Kiều Trân đến thì thầy Cố, Cố Văn Lễ và Văn Cầm cũng vừa từ bên ngoài về.
Thầy Cố nhìn thấy tinh thần Tống Cẩn rất tốt, biết sức khỏe của anh đã hồi phục, vui vẻ cười lớn: “Người ta nói họa từ trời giáng, phúc từ trời cho, sau này con sẽ có phúc không phải sao. Con đến đúng lúc lắm, nếu đến sớm hơn một chút chúng ta vẫn chưa về, các con phải đợi ở cửa mất.”
Hóa ra vừa rồi họ đi dự đám cưới của người khác, mà cô dâu chính là Vân Thư, Văn Cầm thần bí hỏi Kiều Trân Trân: “Cô đoán xem chú rể là ai? Đảm bảo cô không đoán ra được.”
Đảm bảo tôi không đoán ra được, vậy cô còn bảo tôi đoán làm gì?
Nhưng Kiều Trân Trân đột nhiên nhớ đến một lần tình cờ gặp ở cửa hàng Hữu Nghị, không chắc chắn nói: “Không phải là người của Bộ Thương mại đó chứ?”
Văn Cầm lập tức trợn tròn mắt, không ngờ Kiều Trân Trân đoán chuẩn như vậy, ngay cả cô cũng là đến khi Vân Thư đến đưa thiệp mời mới biết. Trước đó hoàn toàn không ngờ Vân Thư sẽ có quan hệ với Vương Duy.
Xét theo lẽ thường, Vân Thư là người mắt cao hơn đầu, Vương Duy tuổi này có thể làm bố cô rồi, Hơn nữa trong nhà ông ta đã có cháu, Vân Thư gả qua đó không chỉ phải làm mẹ kế cho đứa con trai kém mình không bao nhiêu tuổi mà còn phải làm bà kế cho người khác. Cô ta có thể chịu được sao?
Hơn nữa Vương Duy này quanh năm lưu luyến chốn ăn chơi, thân thể e rằng đã sớm bị khoét rỗng. Vân Thư gả cho ông ta cũng không biết có thể sinh thêm con của mình hay không, nếu không sinh được thì không biết cô ta tính toán gì cho cuộc sống nửa đời sau.