Tổ chức rất tức giận, yêu cầu phải phá án càng sớm càng tốt. Sự việc này đã được bộ đội căn cứ kiểm soát, không để lan truyền ra ngoài nhưng những người trong nội bộ căn cứ nghiên cứu vẫn biết. Bây giờ khắp nơi lòng người hoang mang, căn bản không thể làm việc bình thường, sợ rằng một ngày nào đó bất cẩn lại bị ám toán.
Tuy nhiên, những chuyện này không phải là thứ Kiều Trân Trân có thể lo lắng, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho Tống Cẩn là được.
Tống Cẩn từng ngày từng ngày khỏe lại, mặc dù mặt không bị thương nhiều, chỉ bị trầy xước nhưng 80% cơ thể đều bị thương nghiêm trọng. Bác sĩ nói chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Nhưng chỉ cần có thể sống sót đã là rất khó khăn, có sẹo hay không cũng không còn quan trọng nữa. Tống Cẩn và Kiều Trân Trân đều đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng một tháng sau, đến lúc tháo băng, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Bởi vì làn da dưới lớp băng gạc vẫn nguyên vẹn như cũ, nhiều nhất chỉ hơi ửng đỏ chứ hoàn toàn không có vẻ ngoài dữ tợn như trong tưởng tượng.
Do trường hợp của Tống Cẩn rất đặc biệt, viện trưởng Hà đã cùng một số giáo sư chuyên gia trong bệnh viện thành lập một nhóm nghiên cứu chuyên biệt, tiến hành kiểm tra toàn diện cơ thể Tống Cẩn.
Ngoài các cơ quan nội tạng bị b.o.m làm tổn thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn thì các vết thương ngoài khác về cơ bản đều đã khỏi hẳn. Kết quả xét nghiệm da, m.á.u và tóc cũng cho thấy không khác gì người bình thường.
Còn về lý do tại sao Tống Cẩn bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể bình phục, viện trưởng Hà và những người khác đã nghiên cứu rất lâu nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân. Chẳng lẽ thực sự như các đồng chí ở trạm y tá nói là vì “Sức mạnh của tình yêu đích thực”? Viện trưởng Hà cũng không biết phải giải thích thế nào cho ổn.
Vì cân nhắc đến tính đặc thù của thân phận Tống Cẩn, ông vẫn niêm phong hồ sơ bệnh án của anh, đồng thời báo cáo lên tổ chức. Nghiêm cấm mọi người trong bệnh viện tiết lộ ra ngoài, đối ngoại thì nói rằng bản thân Tống Cẩn bị thương không quá nghiêm trọng nên mới cứu sống được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-490.html.]
Tuy nhiên, các cơ quan nội tạng của Tống Cẩn vẫn chưa hồi phục, viện trưởng Hà không đồng ý cho anh xuất viện. Kiều Trân Trân cũng thấy nằm viện quan sát thêm một thời gian nữa sẽ an toàn hơn.
Tin tức Tống Cẩn chuyển biến tốt được truyền đến căn cứ nghiên cứu, các thành viên trong nhóm phòng thí nghiệm của họ đều rất vui mừng. Cách hai ba ngày lại chạy đến bệnh viện thăm anh, nếu không phải bệnh viện kiểm soát chặt chẽ số lượng và số lần thăm viếng mỗi ngày, ước chừng họ sẽ đến đây mỗi ngày.
Kiều Trân Trân không thích họ chút nào, không vì lý do gì khác, chỉ vì những người này vừa đến là thích thảo luận công việc với Tống Cẩn. Tống Cẩn bây giờ là bệnh nhân sao có thể vất vả như vậy, Kiều Trân Trân lần nào cũng rất vô duyên đứng chắn giữa họ và Tống Cẩn, mặt mày khó chịu.
Theo lẽ thường, những người hiểu biết một chút về tình người thế thái, thấy Kiều Trân Trân như vậy, ít nhiều cũng nên biết điều. Nhưng những người này không biết là thật sự không nhận ra, hay là nhận ra nhưng không quan tâm, vẫn tự nhiên thảo luận công việc với Tống Cẩn.
Những nội dung công việc này vốn cũng thuộc loại bảo mật, Kiều Trân Trân là người ngoài không được nghe. Nhưng không biết Triệu Đại Cương đã làm gì trước đó, tóm lại, mọi người đều không kiêng dè cô.
Thực ra, Triệu Đại Cương đã cân nhắc rất chu đáo, nếu Tống Cẩn khỏe lại chắc chắn dự án nghiên cứu trước đó sẽ được khởi động lại. Không thể nào mọi người bỏ ra nhiều công sức như vậy, nghiên cứu trước sau gần ba năm, sắp đến đích rồi, không có lý do gì lại dễ dàng từ bỏ như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mà Tống Cẩn lại xảy ra chuyện như vậy, Kiều Trân Trân chắc chắn sẽ không đồng ý để anh một mình dấn thân vào công việc nghiên cứu cường độ cao như thế. Để thuận tiện cho Kiều Trân Trân chăm sóc Tống Cẩn, Triệu Đại Cương đã bảo lãnh cho Kiều Trân Trân, để cô có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Tống Cẩn.
Bản thân Tống Cẩn cũng không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, mặc dù anh chỉ tham gia một phần trong dự án nghiên cứu này nhưng đó lại là phần cốt lõi nhất, vì vậy anh muốn tiếp tục.
Kiều Trân Trân thấy từng người một đều rất chăm chỉ, cô cũng không tiện nói gì, chỉ có thể cố gắng chăm sóc Tống Cẩn thật tốt.