Lần này Tống Thu Dương cũng đi cùng anh, Kiều Trân Trân ít nhiều cũng yên tâm hơn một chút, chuẩn bị cho hai người một túi hành lý rất to. Ngoài quần áo ra đều là đồ ăn, nào là thịt bò khô, thịt lợn xông khói, đồ hộp, hoa quả, cùng các loại bánh ngọt, sợ rằng bọn họ ở bên ngoài sẽ không được ăn ngon.
Tống Thu Dương khá vui vẻ, anh được nhờ phúc của Tống Cẩn. Nếu không, bình thường anh cũng không ít lần đi công tác nhưng không được đãi ngộ như vậy.
Trước khi ra cửa, Tống Cẩn hôn Kiều Trân Trân, còn ôm ba đứa trẻ rồi xách hành lý ra cửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đột nhiên có một ngày, Kiều Trân Trân đang ở nhà dạy bé Tống Hữu Hữu xem sách. Cô tự nhiên cảm thấy trong lòng hoảng hốt giống như vừa chạy xong một cuộc chạy marathon vậy, còn hơi thở không ra hơi.
Cô vốn tưởng là do mấy hôm nay tối nào cũng thức khuya đọc sách, dẫn đến nghỉ ngơi không đủ mới như vậy. Nhưng đến tối, cô lại càng hoảng sợ hơn, Kiều Trân Trân còn nghi ngờ không biết mình có bị bệnh tim không.
Mãi đến hơn chín giờ tối, Triệu Đại Cương mặt nặng nề trở về nhà, gõ cửa phòng cô.
Gần đây quân bộ có vẻ hơi bận, Triệu Đại Cương đã liên tục mấy ngày không về ăn cơm tối, có khi ngủ cũng không về mà ngủ ở ký túc xá quân bộ. Hôm nay ông đột nhiên về muộn như vậy, hơn nữa sắc mặt trông cũng rất đáng sợ.
Cộng thêm với việc cô đột nhiên hoảng sợ, Kiều Trân Trân đột nhiên có một dự cảm không lành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-481.html.]
“Bố, bố làm sao vậy?” Kiều Trân Trân cảm thấy giọng nói của mình đang run rẩy.
Triệu Đại Cương nhìn Kiều Trân Trân như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu nhưng chuyện đã xảy ra, chắc chắn không thể giấu cô: “Tống Cẩn bị thương rồi...”
“Anh ấy không phải đi công tác sao? Bị thương thế nào?” Trong nhận thức của Kiều Trân Trân, Tống Cẩn chỉ là một người cầm bút nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. Nhiều nhất là xuống xưởng thử nghiệm hiệu quả thành phẩm, như vậy có thể bị thương thế nào? Bị đè tay sao? Hay là bị tóc cuốn vào máy?
“Bị b.o.m nổ, bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng. Bệnh viện gọi điện đến bảo chúng ta chuẩn bị tâm lý.”
Là viện trưởng bệnh viện đích thân gọi điện đến, ông và Triệu Đại Cương trước đây đã quen biết. Cũng là vì biết mối quan hệ đặc biệt của Tống Cẩn và Triệu Đại Cương nên mới hỏi anh có muốn đến gặp Tống Cẩn lần cuối không.
Triệu Đại Cương vốn không muốn để Kiều Trân Trân lo lắng nhưng bên kia đều hỏi ông có muốn gặp mặt lần cuối không, có thể thấy tình hình đã rất tệ. Nếu không nói cho Kiều Trân Trân biết, ông sợ sẽ gây ra sự hối tiếc mãi mãi giữa hai vợ chồng.
Cho nên, Triệu Đại Cương cúp điện thoại liền về tìm Kiều Trân Trân.
Khi Kiều Trân Trân nghe được tin này, cô cảm thấy cả da đầu mình đều tê dại, sao tự nhiên lại bị b.o.m nổ chứ? Bây giờ là thời đại nào rồi, năm 1985 rồi đấy, chẳng lẽ Trung Quốc vẫn còn đang đánh nhau ở đâu đó sao?
Trên thực tế, ngay bây giờ, ở tuyến biên phòng phía Đông Bắc Trung Quốc, bộ đội lục quân đang đánh nhau với lực lượng vũ trang đối địch nước ngoài!