Kiều Trân Trân thoải mái nắm tay Tống Cẩn, mua rất nhiều thứ. Từ đồ nhỏ như dây buộc tóc, kẹp tóc đến đồ lớn như trang sức. Chỉ cần là đồ đẹp thì cô đều thích, thích đương nhiên phải mua.
Vừa rồi cô còn để mắt đến một chiếc vòng ngọc bích giá tám vạn, màu sắc xanh biếc trong suốt, tiếng gõ vào rất trong trẻo dễ nghe. Kiều Trân Trân thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, đeo vào tay mà không muốn tháo ra.
Tống Cẩn không nói nhiều mà thanh toán luôn. Cũng may là ở Trung tâm thương mại Hữu nghị bán đồ đắt nên ở ngay tầng một đã có ngân hàng phối hợp với người mua để làm thủ tục thanh toán giao dịch số tiền lớn. Nếu không, bây giờ lại không có thanh toán bằng điện thoại di động, ai lại mang theo mấy vạn tiền mặt đi mua sắm.
Tất nhiên, Kiều Trân Trân sẽ mang, đừng nói là mấy vạn, mấy chục vạn cũng có nhưng Tống Cẩn không cho cô tùy tiện lấy ra. Dù sao thanh toán ở đây cũng tiện, anh ấy cầm thẻ ngân hàng đi cùng người bán xuống thanh toán.
Đợi Tống Cẩn làm xong thủ tục, dẫn Kiều Trân Trân đang vô cùng vui vẻ ra khỏi cửa hàng, đột nhiên nhìn thấy Vân Thư đang khoác tay một người đàn ông trung niên bụng phệ đi tới.
Kiều Trân Trân biết bạn trai cũ của Vân Thư là Hạ Minh, trước đây còn từng gặp người ta dẫn bạn gái đi ăn ở nhà hàng. Cô mạnh dạn suy đoán chắc Vân Thư lại đổi người khác rồi.
Bây giờ nhìn lại, đúng là đã đổi người khác rồi nhưng người này... hơi khó nói.
Kiều Trân Trân cảm thấy Vân Thư chắc chắn có vấn đề về đầu óc, nếu không thì sao bạn trai cô ta lại đổi lại càng ngày càng kém. Người này không chỉ trông già và xấu, bụng còn to như vậy, cảm giác nhờn nhợn. Điểm duy nhất tạm được là tóc của đối phương vẫn còn nhiều, không phải hói đầu.
Một người như vậy mà Vân Thư còn khoác tay đối phương, lại còn cười tươi hơn hoa, phục cô ta còn cười được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-476.html.]
Vân Thư nhìn thấy Kiều Trân Trân và Tống Cẩn thì sửng sốt, theo phản xạ có điều kiện mà nhanh chóng buông tay Vương Duy ra, trên mặt thoáng hiện lên vẻ xấu hổ. Cô ta không muốn để ý đến mấy người Kiều Trân Trân, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Nhưng hy vọng của cô ta lập tức tan thành mây khói, bởi vì Vương Duy lại đi thẳng về phía Kiều Trân Trân.
Đối với việc Vân Thư vừa rồi vô thức buông tay ra ông ta cũng không để ý, bởi vì ông ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Tổng giám đốc Kiều, thật khéo, đang đi mua sắm à? Thật hâm mộ tình cảm vợ chồng của hai người tốt như vậy.” Vương Duy mỉm cười chào hỏi Kiều Trân Trân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Trân Trân: Người này là ai?
Vương Duy thấy Kiều Trân Trân vẻ mặt ngơ ngác, biết chắc cô không nhớ mình nhưng ông ta cũng không tức giận, mà chủ động giới thiệu bản thân: “Tổng giám đốc Kiều, tôi là bộ trưởng Bộ Thương mại Vương Duy. Lần trước ở buổi lễ trao giải thưởng cho mười doanh nhân kiệt xuất, chúng ta đã gặp nhau rồi.”
Lần đó Vương Duy thấy Triệu Đại Cương và Thẩm Chấn Quốc rõ ràng có quan hệ không bình thường với Kiều Trân Trân. Ông ta chủ động tiến lên chào hỏi muốn làm quen, nào ngờ Kiều Trân Trân hoàn toàn không có ấn tượng gì về ông ta.
Tuy nhiên, không đưa tay đánh người đang cười, cho dù Kiều Trân Trân hoàn toàn không nhớ đối phương cô vẫn mỉm cười nói: “Thì ra là Bộ trưởng Vương, thất kính thất kính, ông cũng cùng... bạn gái đi mua sắm à?”
Khi Kiều Trân Trân nói lời này, còn cố ý liếc nhìn Vân Thư đang đứng cách Vương Duy không xa.