Anh hai Giang:... Quả nhiên, nhà máy thực phẩm chính là con riêng, ông chủ quyết định xây nhà ở phía Tây thành phố là vì nhà máy may mặc. Nhà máy thực phẩm của họ chỉ đơn thuần là nhờ phúc của nhà máy may mặc.
Biết thế thì đã không hỏi, sao phải tự chuốc lấy nhục nhã chứ.
Kiều Trân Trân có lẽ cũng nhận ra vừa rồi mình trả lời quá nhanh, vội vàng chữa cháy: “Nhà máy thực phẩm là sản nghiệp đầu tiên của tôi, trong lòng tôi nó chắc chắn có vị trí khác biệt. Chính vì vậy sau khi xây xong nhà ở phía Tây thành phố này, số lượng dành cho nhà máy thực phẩm chắc chắn là nhiều nhất.”
Sau khi Kiều Trân Trân nói vậy, trong lòng anh hai Giang thoải mái hơn nhiều, anh ta biết bà chủ vẫn có tình cảm với nhà máy thực phẩm.
Sau đó, Kiều Trân Trân lại khen ngợi nhà máy thực phẩm một cách nồng nhiệt: “Anh xem, mặc dù thành tích của nhà máy thực phẩm hiện tại không bằng nhà máy cơ khí, cũng không bằng nhà máy may mặc...”
Tâm trạng vừa mới khá hơn của anh hai Giang lập tức lại rơi xuống vực thẳm... Tình cảm gì chứ?
“Nhưng mà, nhà máy thực phẩm là công ty duy nhất có khả năng xuất khẩu để tạo ngoại tệ. Bây giờ nhu cầu ngoại hối của quốc gia rất lớn, nhà máy thực phẩm có thể xin được nhiều chính sách ưu đãi như vậy là vì hoạt động xuất khẩu của nó. Về điểm này, hai công ty kia không thể so sánh được...”
Tóm lại là nhà máy thực phẩm rất lợi hại làm bà chủ cảm thấy rất vui mừng và hài lòng, ai có thể không có nhưng chắc chắn không thể không có nó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đợi đến khi anh hai Giang cảm thấy mỹ mãn tươi cười rời đi, Kiều Trân Trân lau mồ hôi hột không tồn tại trên trán, cảm thán: “Làm bà chủ cũng không dễ dàng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-473.html.]
Sau đó lại lấy lại tinh thần, cầm bản thiết kế mới ra lò đi tìm Mã Văn Cẩm.
Vẫn chưa đi đến văn phòng của Mã Văn Cẩm, khi còn cách cửa một đoạn, Kiều Trân Trân đã nghe thấy từ trong văn phòng truyền ra một giọng nói ngọt ngào: “Anh Mã ơi!”
Ngọn lửa hóng hớt của Kiều Trân Trân lập tức bùng cháy, có chuyện gì đây? Mã đại gia hơn bốn mươi tuổi vẫn còn độc thân này có bản lĩnh đấy, vậy mà lại thích ăn cỏ non. Giọng nói vừa rồi nghe nhiều nhất cũng chỉ mới hai mươi.
Thảo nào bao năm nay ở thôn Hồng Kỳ không tìm, hóa ra là thích kiểu này, mà thôn Hồng Kỳ đúng là không có.
Cửa văn phòng mở toang, có lẽ là vì muốn tránh điều tiếng, cũng có thể là chỉ đơn giản là quên đóng. Tiếng nói bên trong truyền ra, những người ngồi làm việc bên ngoài đều nghe rõ mồn một. Nhất là Kiều Trân Trân còn ở đây, mọi người đều ngượng ngùng không chịu được nên chỉ có thể cúi đầu giả vờ bận rộn.
Thư ký của Mã Văn Cẩm là Tôn Hướng vẫn đang cân nhắc. Không biết có nên vào nhắc nhở Mã tổng một tiếng hay không thì ngay giây tiếp theo Mã Văn Cẩm đã lập tức xông ra, giống như trong văn phòng có quái vật hung dữ gì đó vậy.
Ông ta vừa nhìn thấy Kiều Trân Trân, giống như nhìn thấy cứu tinh vậy. Thậm chí còn hét lên với cô ấy một câu: “Cứu tôi!”
Kiều Trân Trân: Nghiêm trọng vậy sao?
Vừa rồi cô ấy còn nghĩ không biết Mã đại gia này có phải vì có chút tiền rồi, bắt đầu học theo mấy gã đàn ông tồi bên ngoài thích các cô em gái không. Còn đang nghĩ phải khuyên can thế nào cho khéo, nếu là tình yêu đích thực thì tốt, nếu không... thì nhất định không được bắt nạt người khác.
Nhưng không ngờ, người bị bắt nạt không phải là cô em gái mà là Mã đại gia.