Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Công ty may mặc Kiều thị hiện đang phát triển mạnh mẽ, thế mạnh tăng trưởng nhanh chóng. Cách đây không lâu, nhà máy phía Bắc thành phố đã chính thức đi vào sản xuất. Không biết bà chủ Kiều của chúng ta lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, lại muốn bắt đầu làm chuyện lớn rồi, cô ấy đã mua một mảnh đất trống lớn ở phía Bắc thành phố.
Đúng lúc mọi người nghĩ rằng bà chủ lại muốn mở rộng nhà máy may mặc thì Kiều Trân Trân lại bất ngờ tuyên bố sẽ xây dựng khu nhà ở cho nhân viên.
Hai mươi năm trước là nền kinh tế tập thể, một số đơn vị quốc doanh lớn thực sự sẽ chia nhà cho công nhân. Nhưng bây giờ sau khi cải cách mở cửa, thực hiện nền kinh tế thị trường thì hoạt động này đã không còn nữa. Thậm chí một số đơn vị quốc doanh còn phải đóng cửa, lấy đâu ra tiền để xây nhà cho mọi người.
Còn đối với các doanh nghiệp tư nhân thì đó càng là chuyện không thể. Chế độ đãi ngộ mà ngay cả doanh nghiệp nhà nước còn không có, còn muốn ông chủ tư nhân làm hay sao? Mau đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhà cửa từ trước đến nay vẫn luôn là chuyện trọng đại được người dân Hoa quốc quan tâm, cho dù đến thời hiện đại cũng vậy nên khi Kiều Trân Trân tuyên bố sẽ xây dựng khu nhà ở cho nhân viên thì mọi người đều sôi sục cả lên.
Tuy nhiên, những ngôi nhà này không phải được phân phối miễn phí cho mọi người, mà phải bỏ tiền ra mua. Không chỉ nhân viên của công ty có thể mua, mà người ngoài cũng có thể mua. Chỉ là đối với nhân viên của mình sẽ phát một phiếu giảm giá, giá cả so với bên ngoài thì tương đương với mức giảm giá bảy phần.
Ngoài phúc lợi ưu đãi mua nhà này ra, Kiều Trân Trân còn quy định. Ngôi nhà này nhiều nhất chỉ được bán ra bên ngoài 20%, còn lại toàn bộ đều dành cho nhân viên của mình, trừ khi sau vài năm vẫn không bán được thì lúc đó mới xử lý cho người ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-471.html.]
Những người trong nhà máy nghe được tin này, đều vô cùng phấn khích. Vốn dĩ họ cũng không trông mong có thể được một ngôi nhà miễn phí. Dù sao thì nhà cũng có hạn mà người trong nhà máy thì đông, nếu phải chờ phân phối thì theo thứ tự thâm niên thì rất có thể sẽ không đến lượt mình.
Nhưng bây giờ là tự bỏ tiền ra mua nhà, chỉ cần họ nhanh tay may mắn thì không chừng có thể giành được một căn. Hơn nữa giá cả còn rẻ như vậy, không mua thì đúng là đồ ngốc.
Tiền lương và chế độ đãi ngộ của nhà máy may mặc Kiều thị cao như vậy, phúc lợi cũng tốt như thế. Chỉ cần nhìn vào những thứ được phát vào các dịp lễ tết là biết không có nhà máy nào khác có thể so sánh được, một nhà máy tốt như vậy, họ định làm việc cả đời.
Cho nên, khi Kiều Trân Trân nói sẽ dành 80% nguồn nhà cho mọi người thì mọi người còn thấy hơi ít. Thậm chí còn cử đại diện nhân viên đến xin Kiều Trân Trân xem có thể không bán cho người ngoài được không, toàn bộ đều dành cho nhân viên trong nhà máy mình.
Kiều Trân Trân không ngờ mọi người lại tích cực mua nhà như vậy. Trước đó cô ấy còn lo lắng mọi người trong nhà máy không đủ khả năng mua nên mới nghĩ đến chuyện bán ra bên ngoài. Tất nhiên nếu có thể tiêu thụ nội bộ thì cô ấy cũng lười đi loay hoay.
Chỉ là chưa được mấy ngày, anh hai Giang đã chạy đến nhà máy may mặc tìm Kiều Trân Trân, vừa gặp mặt đã nói thẳng vào vấn đề: “Bà chủ, nghe nói cô định xây nhà cho nhà máy may mặc à?”
“Tin tức của anh nhanh thật đấy, tôi mới mua đất thôi, còn nhiều thủ tục phía sau vẫn chưa làm xong.”