Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì vậy Đổng Mật Nhi muốn chủ động đi tìm Kiều Trân Trân tự tiến cử, cố gắng giành được hợp đồng quảng cáo cho Kiều thị vào tháng tới nhưng Kiều Trân Trân lại không đến Giải Trí Nam Phương nữa, chỉ có người tên Mã Văn Cẩm đến.
Đổng Mật Nhi nghĩ, Mã Văn Cẩm thì Mã Văn Cẩm, mặc dù không phải là ông chủ lớn nhất nhưng dù sao cũng là tổng giám đốc của Kiều thị, hơn nữa còn là đàn ông, dễ gần hơn Kiều Trân Trân.
Vì vậy, khi Mã đại gia của chúng ta một lần nữa đến Giải Trí Nam Phương để làm việc, Đổng Mật Nhi đã nhân lúc rót trà nước cho mọi người, vô tình ngã vào lòng Mã đại gia.
Mã Văn Cẩm trải qua hơn bốn mươi năm cuộc đời, chưa từng gặp phải tình huống như thế này, nếu ở thôn Hồng Kỳ thì không phải bắt ông ta về tội lưu manh rồi tống vào tù sao, ông ta sợ đến mức lập tức đẩy người ra, người kia ngã bịch xuống đất, chỉ nghe tiếng động cũng thấy đau lắm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đổng Mật Nhi càng kêu thảm thiết hơn rồi ngất đi, những người ở văn phòng bên ngoài ùa vào xem tình hình (xem náo nhiệt), sau đó nhìn thấy Mã Văn Cẩm sợ đến ngây người, mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống, trông giống như một chàng trai trong sáng bị người ta làm nhục.
Mã Văn Cẩm: Tôi nói cho các người biết, lúc đó tôi thực sự rất sợ...
Quần áo Kiều thị khiến Kiều Trân Trân một lần nữa nổi tiếng, có tới mấy đài truyền hình phỏng vấn cô, không phải kiểu phỏng vấn chỉ nói vài câu mà là phỏng vấn riêng hẳn hoi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-466.html.]
Đặc biệt là đài truyền hình bên trấn Trường Phong, nghe nói quê nhà của Kiều Trân Trân là bên họ, hơn nữa ngay tại trấn Trường Phong cũng có hai cửa hàng quần áo Kiều thị, chuyện như vậy sao có thể không tuyên truyền cho tốt được chứ, đây chính là nhân tài của trấn Trường Phong, chứng tỏ người trấn Trường Phong chúng ta đất lành chim đậu.
Thậm chí vì Kiều Trân Trân ở xa tận Bắc Kinh, không tiện tiếp nhận phỏng vấn trực tiếp, người của đài truyền hình trấn Trường Phong thế mà lại trực tiếp cử phóng viên và quay phim đến Bắc Kinh công tác, nhất định phải phỏng vấn được Kiều Trân Trân, còn trao cho Kiều Trân Trân một lá cờ thêu chữ “Thanh niên ưu tú của trấn Trường Phong”.
Kiều Trân Trân còn thấy hơi ngại ngùng, bởi vì nói thật, những đóng góp của cô cho trấn Trường Phong thực sự đếm trên đầu ngón tay.
Phóng viên đồng chí còn an ủi cô:
“Có gì mà ngại, cô đóng góp cho quê hương không ít đâu, chỉ riêng ba nhà máy kia thôi cũng giải quyết được không ít việc làm cho trấn Trường Phong chúng ta rồi. Còn siêu thị liên hoàn kia cũng không tệ, đã mở đến tận thành phố rồi, tôi đã đếm kỹ rồi, có tới hai mươi tám cửa hàng lận. Chỉ có quần áo Kiều thị là ít thôi, mới có hai cửa hàng, nếu sau này mở thêm được vài cửa hàng nữa thì tốt quá.”
Điều mà Kiều Trân Trân không nói với phóng viên đồng chí là, trong hai cửa hàng quần áo Kiều thị đó, có một cửa hàng là do Kiều Trân Trân kiên quyết đề nghị Lưu Tiểu Quân mở, nếu không thì có lẽ anh ta chỉ biết cố thủ trong cái cửa hàng nhỏ của mình, căn bản không biết mở rộng, so với Lưu Tiểu Minh thì cô chẳng muốn nói gì nữa.
Ước muốn mở thêm vài cửa hàng của phóng viên đồng chí, e là không thể thực hiện được rồi.