“Đúng rồi, thông báo cho mọi người một tiếng, sau này tôi cũng không gọi là Mã Nhị Cáp nữa, tôi tên là Mã Văn Cẩm, mọi người nhớ tên tôi cho kỹ, đừng gọi nhầm!”
Mọi người nghe Mã Văn Cẩm nói vậy thì biết ông ta đã quyết tâm rồi, đến cả tên cũng đổi với bên Mã Đại Cáp cũng không còn khả năng làm lành nữa.
Cũng phải thôi, đã đoạn tuyệt nhiều năm như vậy, nếu muốn làm lành thì đã làm lành từ lâu rồi, sao còn phải đợi đến bây giờ.
Dân làng bàn tán xôn xao, chủ yếu đều nói Mã Đại Cáp thấy em trai mình bây giờ khá giả rồi, nên muốn đến quấy rối, ngay cả việc em trai nhận con cũng không cho, đây chẳng phải là muốn tuyệt đường hương hỏa của người ta sao, thật là thất đức…
Mã Đại Cáp: ... Tôi đâu có không cho nó nhận con, chỉ là có thể nhận con trai tôi chứ, sao lại đi nhận một người ngoài.
Tuy nhiên, Mã Đại Cáp không dám nói ra lời này, nếu không, hôm nay có thể còn bị em trai đánh một trận nữa. Từ nhỏ ông đã đánh không lại em trai, lần trước ngoại tình bị bắt, em trai đã đánh ông đến nỗi nằm dài trên giường nửa tháng mới xuống đất được, đến tận bây giờ ông vẫn không muốn nhớ lại cảm giác chua xót đó.
Trưởng thôn thấy người trong cuộc đều đã nói như vậy thì còn gì không hiểu nữa, bèn giáo dục Kiều Xuân Hoa một phen, rồi để Mã Đại Cáp dẫn người về.
Mã Văn Cẩm thấy vậy cũng dẫn Mã Thành Tài về căn nhà nhỏ trước đây của mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngôi nhà rất nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường, một cái bàn và hai cái ghế đẩu, bếp ở bên ngoài, rất đơn sơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-457.html.]
Trước đây Mã Văn Cẩm sống một mình, không quan tâm đến những thứ bên ngoài, nhưng bây giờ ông có con trai rồi thì thấy điều kiện này hơi kém, bèn nói với Mã Thành Tài:
“Con trai, những ngày này con tạm thời chịu khó một chút, ngủ chung giường với bố, đợi sau Tết, bố sẽ đưa con đến nhà ở Bắc Kinh.”
Trước đây, Mã Thành Tài ở nhà dì cũng ngủ chung giường với người khác, thậm chí còn ngủ chung với nhiều người, với điều kiện như bây giờ đối với cậu đã rất tốt rồi, hơn nữa còn được ngủ cùng bố, cậu thấy rất vui, sao có thể chê bai:
“Bố, chỉ cần được ở cùng bố, con thế nào cũng được.”
Nói xong, Mã Thành Tài liền chuẩn bị đi dọn đồ, lấy những thứ đã mua hôm nay ra, rồi đi nấu cơm.
Mã Văn Cẩm nhìn đứa con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, cảm thấy cuộc sống ngày càng có hy vọng, có con trai thật tốt.
Bên này, ba Kiều đang ở nhà gọi điện cho Kiều Trân Trân, nói với cô rằng chú Mã có con trai rồi, còn kể chuyện vợ Mã Đại Cáp gây chuyện, rồi chú Mã đổi tên... Nói chung là nói chuyện phiếm với cô về những chuyện trong làng.
Kể từ lần tận mắt chứng kiến Kiều Trân Trân chia tiền cho ba người anh trai, ba Kiều biết các con trai mở xưởng rất kiếm ra tiền, thế là quan điểm tiêu dùng của ông cũng thay đổi.
Trước đây ông còn thấy gọi điện thoại tốn kém nhưng bây giờ ông muốn gọi là gọi, muốn nói bao lâu thì nói bấy lâu, chuyện tiền điện thoại ông căn bản không cân nhắc đến, dù sao ông cũng có ba người con trai có tiền đồ, còn không trả nổi tiền điện thoại này sao.