Họ nhất quyết đưa tiền nhưng Kiều Trân Trân không muốn nhận, vì vậy cô nói:
“Vậy thì để chị Văn Cầm giúp tôi xách đồ là được rồi, hơn nữa, chúng ta vốn dĩ là cùng nhau ra ngoài, giúp đỡ lẫn nhau cũng là điều nên làm.”
Trong nhóm người, Kiều Trân Trân là người nhỏ tuổi nhất, cho dù Kiều Trân Trân không nói thì Văn Cầm giúp cô xách đồ cũng là điều nên làm, huống hồ cô còn thẳng thắn chỉ đích danh, vì vậy, Cố Học Trung làm chủ đồng ý ngay.
Sau đó, Văn Cầm hoàn toàn trở thành người theo hầu và chân sai vặt của Kiều Trân Trân, Kiều Trân Trân lại đặc biệt thích mua đồ, bánh tráng cuốn, vải thô, còn có cả những món đồ chơi lộn xộn của trẻ con, cô thấy thứ gì mới lạ cũng muốn mua.
Mà những thứ này đương nhiên đều phải Văn Cầm giúp cô xách, mỗi khi Tống Cẩn muốn giúp, Kiều Trân Trân liền làm nũng ăn vạ nói đi mệt rồi, để Tống Cẩn cõng cô, sau đó tất nhiên đồ đạc chỉ còn cách để Văn Cầm xách.
Vân Mộng Hạ Vũ
Có lúc Văn Cầm cũng nổi giận bỏ mặc không làm, sau đó Kiều Trân Trân sẽ bí mật đe dọa cô ta:
“Đây là thầy Cố bảo cô giúp tôi xách, nếu cô không chịu thì tôi sẽ đi nói với ông ấy, nói cô ngày nào cũng ở sau lưng mắng tôi.”
“Tôi mắng cô lúc nào?”
“Cô dám nói trong lòng cô không mắng tôi không?”
Văn Cầm: ... Đương nhiên là mắng rồi, ngay cả tổ tông mười tám đời của Kiều Trân Trân cũng hỏi thăm hết nhưng những lời đó đều là mắng trong lòng, Kiều Trân Trân không thể biết được chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-443.html.]
Kiều Trân Trân: Chỉ số thông minh của cô như vậy, tôi không cần đoán cũng biết, chỉ để cô xách đồ đã là quá hời cho cô rồi.
Từ sau đó, Văn Cầm ngoan ngoãn hơn nhiều, may mà họ chơi chưa được hai ngày đã về rồi, nếu không, cô ta thực sự sợ mình không chịu nổi.
...
Trở về Bắc Kinh không lâu, lại sắp đến Tết rồi. Trước Tết, các công ty, nhà máy lớn nhỏ đều phải tổng kết cuối năm, còn phải phát tiền thưởng, phát phúc lợi, là thời điểm mà tất cả mọi người mong đợi nhất.
Tuy nhiên, lúc này ở công ty điện tử Vân Dực, Vân Thư, Văn Cầm và một số quản lý cấp cao của công ty đều mặt mày u ám ngồi trong phòng họp.
Vân Thư vừa tức giận đập vỡ một chiếc cốc thủy tinh, nước trà, mảnh thủy tinh, khắp nơi đều là hỗn độn, không một ai trong hiện trường dám lên tiếng, đều cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Các người rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy? Công ty bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê các người đến, ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không tốt sao? Bây giờ sắp phải giao hàng rồi, các người nói xem, rốt cuộc phải làm thế nào?”
Vân Thư một mình ngồi ở vị trí cao nhất của bàn họp, gào lên với những người bên dưới, hoàn toàn không còn vẻ đoan trang, điềm tĩnh như ngày thường.
Văn Cầm cảm thấy mình khá xui xẻo, bình thường cô ta ít khi đến công ty, chẳng phải sắp đến cuối năm rồi sao, trong lòng cô ta lo lắng chuyện tiền thưởng, vì vậy mới nghĩ đến công ty hỏi thăm, kết quả lời còn chưa kịp nói ra, Vân Thư đã nói cô ta bây giờ phải họp.
Văn Cầm là phó tổng giám đốc của công ty, còn chưa từng họp ở công ty, vì vậy muốn tham gia cùng, Vân Thư không quan tâm, đối với cô ta, Văn Cầm chỉ là một vật trang trí, nếu không phải cô ta có Cố Học Trung chống lưng, Vân Thư căn bản không muốn để ý đến cô ta, chỉ là một cuộc họp nội bộ thôi, cô ta muốn đi thì đi.