Hơn nữa, trước đây khi Kiều Trân Trân ở căn cứ này, nhà chủ nhiệm Hồ cũng không ít lần nhận đồ của cô, hôm nay một cây cải bắp, ngày mai một củ cải, mặc dù đều là do Kiều Trân Trân tự trồng nhưng lễ nhẹ tình nghĩa nặng, trong lòng chủ nhiệm Hồ vẫn luôn ghi nhớ Kiều Trân Trân.
Lần này thấy Tạ Toàn mời riêng Kiều Trân Trân đi ăn cơm, chủ nhiệm Hồ cũng không ngồi yên được nữa, vội vàng tìm Kiều Trân Trân đặt trước bữa trưa ngày mai.
Còn Tần Minh Nguyệt, cô ta vẫn luôn mong được uống rượu với Kiều Trân Trân nhưng Tống Cẩn và những người khác đều quá bận, hơn nữa người khác cũng không cho phép Hạ Sơn giành người với họ nữa:
Vân Mộng Hạ Vũ
“Anh đã mời một lần rồi, hay là nhường cơ hội cho người khác đi.”
Hạ Sơn không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng về nhận lỗi với vợ.
Nhưng từ khi biết vẫn có thể mời riêng Kiều Trân Trân đi ăn cơm, Tần Minh Nguyệt vui mừng khôn xiết, thầy Cố và Tống Cẩn có đến hay không không quan trọng, người cô ta thực sự muốn mời chỉ có Kiều Trân Trân mà thôi.
Vì vậy, trong ba ngày ở căn cứ này, Kiều Trân Trân hầu như ngày nào cũng phải ăn ít nhất một bữa ở nhà Tần Minh Nguyệt, mà khi ăn cơm thì nhất định phải uống rượu. Cho dù hôm đó Kiều Trân Trân đã ăn cơm ở ngoài rồi, Tần Minh Nguyệt cũng phải gọi Kiều Trân Trân đến ăn thêm bữa khuya.
Mặc dù tửu lượng của Kiều Trân Trân không tệ nhưng so với nữ tửu quỷ Tần Minh Nguyệt này, cô vẫn phải chịu thua, cô ta hoàn toàn coi bia rượu như nước uống, Kiều Trân Trân ăn một bữa cơm giữa chừng còn phải chạy vào nhà vệ sinh mấy lần nhưng Tần Minh Nguyệt thì cả quá trình đều không đi.
Kiều Trân Trân giơ ngón tay cái với cô ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-442.html.]
“Vẫn là cô lợi hại!”
Ngày thứ tư, nhóm Kiều Trân Trân cuối cùng cũng tạm biệt căn cứ, bắt đầu hành trình du ngoạn.
Kiếp trước Kiều Trân Trân cũng chưa từng đến đây, cô đặc biệt mời người dân địa phương làm hướng dẫn viên, thuê xe của người khác đưa họ đi tham quan ngắm cảnh.
Địa hình sa mạc đá đỏ đặc biệt của cao nguyên Thiểm Bắc, đối với những người ngoại tỉnh chưa từng tận mắt chứng kiến như họ, thực sự rất chấn động.
Điều đáng tiếc duy nhất là gần đó không có dịch vụ cho thuê máy bay lượn, nếu không, Kiều Trân Trân nhất định phải thuê một chiếc để từ trên trời nhìn xuống toàn bộ thung lũng sa mạc đá đỏ, hiệu ứng thị giác đó chắc chắn là độc nhất vô nhị trên thế gian.
Ban đầu mọi người đều không nghĩ đến điều này nhưng Kiều Trân Trân vừa nói, ngay cả Cố Học Trung cũng có chút khao khát, đúng là có chút tiếc nuối.
Kiều Trân Trân:
“Không sao, đợi sau này điều kiện tốt hơn, chúng ta lại đến.”
Hai ngày sau, mọi người chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về Bắc Kinh, suốt chặng đường này Kiều Trân Trân đều chăm sóc mọi người rất chu đáo, cái gọi là có tiền có thể sai khiến ma quỷ, mặc dù bây giờ điều kiện vẫn chưa tốt lắm nhưng chỉ cần chịu chi tiền, vẫn có thể sống rất thoải mái.
Suốt chặng đường, Kiều Trân Trân đều cố gắng sắp xếp chỗ ăn ở đi lại tốt nhất, lúc đầu Cố Học Trung và Cố Văn Lễ còn thấy ngại, đều là cùng nhau ra ngoài chơi, sao có thể để Kiều Trân Trân chi tiền hết.