Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 440

Cập nhật lúc: 2025-05-06 23:34:43
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Bảo Cương cảm thấy đề nghị chụp ảnh này rất hay, sao ông lại không nghĩ ra nhỉ, quen biết nhau lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chụp ảnh chung, còn hỏi Kiều Trân Trân có thể rửa thêm một bản ảnh tặng cho ông không.

Có gì mà không được, bên căn cứ có thể rửa ảnh, đợi về căn cứ, Kiều Trân Trân sẽ rửa gấp, như vậy không cần phải gửi về Bắc Kinh rửa rồi gửi lại, rất phiền phức.

Triệu Hữu Tài thấy vậy liền nói mình cũng muốn một tấm.

Kiều Trân Trân: “Được, không vấn đề, lúc đó mỗi người chúng ta một tấm.”

Khi Trương Bảo Cương đưa Kiều Trân Trân và những người khác ra ngoài thì gặp Trương Toàn Nghĩa. Kiều Trân Trân lập tức tiến lên chào hỏi một cách nhiệt tình: “Bí thư Trương, lâu rồi không gặp, ông vẫn khỏe chứ.”

Trương Toàn Nghĩa nhìn thấy Kiều Trân Trân cũng rất vui, cười nói: “Bảo Cương nói sáng nay cô có việc phải đến đây nên tôi cố ý đến gặp cô.”

Sau đó, hai người cứ thế đứng trên đường trò chuyện. Nếu không phải Trương Bảo Cương đến cắt ngang thì họ có thể trò chuyện đến khi trời tối.

Kiều Trân Trân cảm thấy cảm giác này cũng rất kỳ diệu. Trước đây cô ở Thiểm Bắc này mặc dù quen biết bí thư Trương, cũng đã hợp tác vài lần nhưng nếu nói có quen thuộc đến mức nào thì cũng không hẳn nhưng bây giờ hai người vừa gặp mặt đã trò chuyện như những người bạn thân mấy chục năm, dường như có vô số điều muốn nói.

Tình cảm giữa người với người có lẽ kỳ diệu như vậy.

Buổi trưa, mấy người họ đương nhiên lại không tránh khỏi việc tụ tập uống một bữa. Kiều Trân Trân lo lắng Tống Cẩn hôm qua vừa say rượu, hôm nay lại uống nữa sẽ có vấn đề, vì vậy không để anh uống.

Kiều Trân Trân giải thích tình hình của Tống Cẩn, những người khác cũng không khuyên nữa.

Tuy nhiên, bản thân Kiều Trân Trân lại rất hào sảng, không từ chối bất kỳ ai, có thể nói là ngàn chén không say.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bốn người tổng cộng uống hết tám chai rượu trắng. Kiều Trân Trân không khỏi kinh hô, trời ơi, hóa ra từng người trong số họ đều là tiên tửu giáng trần, sao lại uống giỏi đến vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-440.html.]

Tống Cẩn ở bên cạnh nhìn mà há hốc mồm. May mà lúc nãy Kiều Trân Trân ngăn anh uống rượu, nếu không, anh lại phải nằm bẹp dí mất.

Năm người bước ra khỏi nhà hàng, đều rất tỉnh táo, có lẽ người chân mềm vẫn là Tống Cẩn không uống rượu, anh bị lượng rượu của những người này làm cho sợ.

Trương Toàn Nghĩa và những người khác thấy trạng thái của Kiều Trân Trân, cũng vô cùng khâm phục, uống gần hai cân rượu trắng mà vẫn như không có chuyện gì xảy ra, quả là nữ trung hào kiệt, xứng đáng là người làm nên chuyện lớn.

Sau đó, Trương Bảo Cương đề nghị đích thân lái xe đưa Kiều Trân Trân và những người khác về căn cứ. Lúc này mọi người vẫn chưa có ý thức về việc lái xe sau khi uống rượu, đặc biệt là ở những vùng xa xôi, đừng nói đến việc lái xe sau khi uống rượu, ngay cả việc lái xe không có bằng cũng là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, Kiều Trân Trân không dám mạo hiểm như vậy. Mặc dù mọi người trông có vẻ rất tỉnh táo nhưng tai nạn vẫn là tai nạn, thường xảy ra khi không để ý, vì vậy, Kiều Trân Trân nói rằng cô vẫn chưa chuẩn bị về, định đi dạo quanh đây.

Trương Bảo Cương lại nói rằng anh ấy không có việc gì vào buổi chiều, vừa hay có thể đi cùng họ, càng nực cười hơn là Triệu Hữu Tài cũng chen vào nói rằng ông cũng có thể đi cùng.

Điều này khiến Kiều Trân Trân có chút bối rối, ai muốn đi dạo với hai ông già các người chứ!

May thay, Trương Toàn Nghĩa rất tinh mắt ngăn cản họ, bảo Kiều Trân Trân và Tống Cẩn đi dạo cho vui, nếu có chuyện gì có thể đến nhà máy tìm họ, sau đó kéo Trương Bảo Cương và Triệu Hữu Tài đi. Không hổ là người từng làm bí thư xã, khả năng quan sát sắc mặt người khác quả thực hơn hẳn người thường.

Kiều Trân Trân và Tống Cẩn thong thả dạo bước trên bờ ruộng, xung quanh là những bụi cây xanh tốt, đều là do con người trồng, so với sa mạc xa xa, nơi này có vẻ tràn đầy sức sống hơn hẳn.

Chỉ là, diện tích sa mạc ở Thiểm Bắc quá lớn, lại thêm môi trường khắc nghiệt, muốn trồng cây gây rừng, biến sa mạc thành đất xanh vẫn cần rất nhiều thời gian.

Kiều Trân Trân nhớ rằng hình như đến thời hiện đại, vùng Thiểm Bắc này vẫn còn rất nhiều sa mạc và đất hoang.

Trồng cây mười năm, trồng người trăm năm, câu nói này không phải nói suông, gánh nặng trên vai các đồng chí vẫn còn rất nặng nề.

Tống Cẩn nhìn khuôn mặt ửng hồng vì hơi men của Kiều Trân Trân, rất nghiêm túc hỏi một câu: “Vợ à, em rốt cuộc có thể uống được bao nhiêu rượu?”

Kiều Trân Trân đang buồn xuân thương thu thì đột nhiên bị vẻ mặt nghiêm túc của Tống Cẩn chọc cười, cô cười nói: “Lão Tống, anh yên tâm, mặc dù anh không uống được rượu nhưng em sẽ không chê anh đâu. Vốn dĩ đây không phải là sở trường của anh.”

Loading...