Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Toàn Nghĩa nhân cơ hội hỏi ông: “Bảo Cương, anh xem bây giờ thân thể tôi cũng còn khỏe mạnh, mỗi ngày ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì. Anh xem trong nhà máy có việc gì tôi có thể làm không, dù là trông coi cửa cũng được, tôi chỉ muốn tìm việc gì đó để g.i.ế.c thời gian.”
Chuyện này Trương Toàn Nghĩa vốn định qua một thời gian nữa mới nói với Trương Bảo Cương nhưng hôm nay ông không vừa đến đây sao, hơn nữa tâm trạng cũng không tệ, vì vậy, không bằng nhân tiện nói luôn, Trương Toàn Nghĩa nhân cơ hội nói luôn.
Trương Bảo Cương làm sao có thể thực sự để Trương Toàn Nghĩa đi trông coi cửa, dù sao trước đây ông cũng là thư ký của chính quyền xã.
Vừa khéo là đầu năm nay anh đến Bắc Kinh thăm Kiều Trân Trân, cô ấy đã đề nghị nhà máy thành lập một bộ phận kinh doanh khách hàng lớn, chuyên chịu trách nhiệm khai thác và duy trì khách hàng lớn.
Bộ phận này đã thành lập được hơn nửa năm nhưng vẫn không có khởi sắc, vừa khéo có thể để Trương Toàn Nghĩa đến làm thử giám đốc bộ phận.
Trương Toàn Nghĩa nghe xong đương nhiên vui vẻ. Ông cũng hiểu Trương Bảo Cương coi trọng mối quan hệ và nguồn lực của ông nhưng không sao, điều này cũng vừa vặn chứng minh ông vẫn còn hữu dụng, không phải đi cầu xin Trương Bảo Cương cho ông một công việc. Vì vậy, Trương Toàn Nghĩa rất vui mừng, còn nói ngày mai sẽ đi làm.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-437.html.]
Cố Học Trung và Tống Cẩn trở về thăm lại căn cứ Côn Bằng, viện trưởng căn cứ đã đặc biệt cử người nhiệt tình tiếp đón họ.
Thân phận của thầy Cố đương nhiên không cần phải nói nhiều, ông là ngôi sao sáng trong giới vật lý, nếu không thì tại sao ông đã đến tuổi nghỉ hưu mà Viện Khoa học Trung Quốc vẫn phải trả lương cao để mời ông về làm việc, đất nước đang trong thời kỳ cải cách mở cửa, nhân tài rất hiếm.
Còn về Tống Cẩn, thân phận hiện tại của anh cũng không tầm thường. Người khác có thể không biết rõ nhưng căn cứ Côn Bằng trực thuộc quân đội, viện trưởng cũng là người của quân đội, ông chắc chắn biết. Hơn nữa lúc trước Tống Cẩn cũng là người có công lao to lớn với căn cứ Côn Bằng.
Vì vậy, đối với sự xuất hiện của hai người này, viện trưởng đã bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt, sắp xếp cho họ ở nhà khách có điều kiện tốt nhất, còn lo họ không quen nên đã đặc biệt gọi Hạ Sơn đến trò chuyện cùng họ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi Tống Cẩn rời đi, Hạ Sơn chỉ là một nghiên cứu viên trung cấp, bây giờ đã là phó viện trưởng viện nghiên cứu số một của căn cứ. Mặc dù viện nghiên cứu số một có ba phó viện trưởng nhưng dù sao cũng chứng minh được sự xuất sắc và nỗ lực của Hạ Sơn, nếu không thì trong số hàng trăm người của viện, tại sao lại không phải là người khác.
Vào nửa cuối năm, Hạ Sơn đã kết hôn với một cô gái ở phòng in ấn của căn cứ, họ quen nhau trong buổi gặp gỡ giao lưu của căn cứ.
căn cứ Côn Bằng nằm ở vị trí hẻo lánh, phạm vi giao lưu của mọi người đều rất hạn chế, theo đà mở rộng tuyển dụng hàng năm của căn cứ, số lượng nam nữ độc thân ngày càng nhiều. Theo nguyên tắc nước chảy không chảy ruộng ngoài, công đoàn thỉnh thoảng lại tổ chức buổi giao lưu nào đó, nhằm giải quyết vấn đề cá nhân cho mọi người.