Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 387

Cập nhật lúc: 2025-05-05 14:30:01
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đến là vợ của người đứng đầu Bộ Ngoại giao Mỹ, bà Samir. Bà ta đi thẳng đến vị trí chủ tọa, không thèm nhìn các quan chức Bộ Ngoại giao Trung Quốc, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Kiều Trân Trân thấy vậy, hiểu rằng đây không phải là lúc đi tìm anh hai Giang, cô nhanh chóng quay lại bên cạnh Thẩm Chấn Quốc.

Bà Samir đã đến, mọi người chuẩn bị nhập tiệc, các nhân viên phục vụ nhanh chóng hướng dẫn khách mời vào chỗ ngồi.

Vị trí chủ tọa là một chiếc bàn dài khoảng hai mét, bà Samir ngồi ở vị trí cao nhất, bên phải bà ta là thư ký, bên trái là người đứng đầu Bộ Ngoại giao Trung Quốc Khâu lão, tiếp theo là Thẩm lão. Bên cạnh Thẩm lão là Kiều Trân Trân, cô tham dự với tư cách là phiên dịch.

Vì bà Samir có thể sẽ nói chuyện với họ trong bữa tiệc tối nên đã đặc biệt sắp xếp một chỗ cho phiên dịch.

Khâu lão biết tiếng Anh, nên người phiên dịch này dường như được chuẩn bị riêng cho Thẩm lão.

Ban đầu, Bộ Ngoại giao đã chuẩn bị một người phiên dịch có năng lực và kinh nghiệm, với thân phận của Kiều Trân Trân thì không đủ tư cách để ngồi ở vị trí gần trung tâm quyền lực. Nhưng chỉ vì một câu nói của bà Samir là “Trung Quốc không có phiên dịch viên nữ sao? Mùi hôi trên người một đám đàn ông thật khó chịu”, nên Thẩm Chấn Quốc đã gọi Kiều Trân Trân đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-387.html.]

Nhưng mọi người đều biết, xét về mùi cơ thể, người da trắng nặng mùi hơn người da vàng nhiều. Bà Samir nói như vậy trước mặt mọi người, thực ra chỉ muốn làm mất mặt đoàn đại biểu Trung Quốc mà thôi.

Khi Kiều Trân Trân ngồi xuống, bà Samir và những người dưới quyền của bà ấy vẫn vô tư cười nhạo họ, cảm giác ngột ngạt này thật khó chịu. Kiều Trân Trân thực sự muốn tiến lên tát bà già này hai cái.

Dù đây là bữa tiệc tiếp đón đoàn đại biểu Trung Quốc, nhưng rõ ràng bà Samir không có ý định chiều theo khẩu vị của người Trung Quốc. Các nhân viên phục vụ mang những món ăn phương Tây lên, thậm chí không hỏi bít tết chín mấy phần, mà trực tiếp mang bít tết chín ba phần lên. Vì bà Samir thích ăn chín ba phần nên mọi người chỉ đành ăn chín ba phần.

Nhìn miếng thịt bò vẫn còn máu, Kiều Trân Trân không thích, cô chỉ ăn bít tết chín bảy phần trở lên, tốt nhất là chín hẳn.

Khi tụ tập với bạn bè ở hiện đại, Kiều Trân Trân bị họ trêu chọc là không biết ăn bít tết. Nhưng Kiều Trân Trân không thèm quan tâm đến họ, thịt bò ăn vào miệng mình, ngon hay không do mình quyết định. Vì lòng hư vinh mà khiến mình ấm ức để chiều lòng người khác, xin lỗi, đó không phải là phong cách của Kiều Trân Trân.

Bây giờ thân phận và hoàn cảnh đã thay đổi nhưng khi đối mặt với đám người kiêu ngạo tự đại này, Kiều Trân Trân không định nhún nhường. Cô gọi người phục vụ đang bưng đồ ăn lên, dùng tiếng Anh Mỹ lưu loát mà có chừng mực nói: “Đổi cho tôi miếng bít tết chín bảy phần.”

Sau đó, cô không đợi người phục vụ phản ứng, quay đầu nói với bà Samir: “Bà Samir, nước Mỹ của các bà thiếu gas hay thiếu than củi mà ngay cả bít tết cũng không làm chín được? Loại thịt bò Tilgft này không phù hợp làm chín ba phần, khi ăn vừa dai vừa khô. Chỉ có những người sống thô lỗ như các bà mới ăn được, tôi phải đổi sang chín bảy phần mới miễn cưỡng nuốt trôi được.”

Loading...