Tất nhiên, tập đoàn Thịnh Thế không chỉ xuất khẩu than mà còn kinh doanh nhiều mặt hàng khác, chỉ cần kiếm được tiền thì Hoàng Tam đều làm. Dù sao anh ta khởi nghiệp từ nghề buôn lậu, không thể bỏ nghề cũ, hơn nữa bây giờ buôn lậu đã là nghề hợp pháp.
Hôm nay Hoàng Tam không đeo dây chuyền vàng to bản mà mặc một bộ vest, trông rất lịch sự, phải nói là hơi đẹp trai.
Anh ta đứng cạnh Vương Mỹ Lệ, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Vương Mỹ Lệ xứng danh là thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, mặc dù đã sinh một đứa con nhưng vóc dáng không hề thay đổi, trên mặt không có một nếp nhăn nào, vẫn xinh đẹp như minh tinh điện ảnh.
Nếu Kiều Trân Trân theo đuổi phong cách trưởng thành, thanh lịch thì Vương Mỹ Lệ là kiểu trẻ trung năng động. Mỗi người một vẻ đẹp riêng nhưng đều xinh đẹp, hai mỹ nhân đứng cạnh nhau, lập tức trở thành tâm điểm của toàn quảng trường.
Dưới ánh mắt của mọi người, Kiều Trân Trân đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh, sau đó cô quay lại nhìn, thấy Vân Thư đứng cách đó không xa.
Vân Thư đứng trong đám đông, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy.
Kiều Trân Trân hơi khó chịu nhíu mày, người này bị bệnh à, sao cứ thích nhằm vào cô vậy.
Trước đây Vân Thư gặp Kiều Trân Trân còn giả vờ tỏ ra lịch sự, nhưng gần đây cô ta biết được chuyện mình từng ngồi tù do Kiều Trân Trân nói cho Lục Minh, cô ta tức điên lên. Bây giờ cô ta nhìn thấy Kiều Trân Trân chỉ muốn xé xác cô ra, làm sao còn cười chào hỏi cô như không có chuyện gì xảy ra được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-377.html.]
Mặc dù cô ta không thích Lục Minh lắm nhưng Vân Thư là kiểu người điển hình “Tôi không thích anh nhưng anh nhất định phải thích tôi”. Việc bị Lục Minh hủy hôn là một vết nhơ lớn trong cuộc đời cô ta, khiến cô ta mất hết mặt mũi trước mặt gia đình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vân Thư đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Kiều Trân Trân và Lục Minh, một ngày nào đó, cô ta sẽ bắt hai người này quỳ xuống dập đầu xin lỗi cô ta.
Kiều Trân Trân:... Đúng là não có vấn đề! Cô tự lừa đảo để kết hôn, liên quan gì đến tôi!
Lần công tác này, bên Bộ Ngoại thương do Thẩm Chấn Quốc dẫn đầu. Mọi người đợi một lát thì ông đến, bên cạnh có một nam đồng chí, anh ấy tự giới thiệu tên là Lưu Tuyết Phong.
Kiều Trân Trân biết anh ấy, đó là cán bộ Tiểu Lưu đã dẫn Kiều Trân Trân vào hội trường trong cuộc họp ngoại thương lần trước.
Bây giờ anh ấy là thư ký của Thẩm Chấn Quốc, sau khi mọi người điểm danh và ký tên, Tiểu Lưu cho mọi người lên xe chuẩn bị khởi hành.
Cả đoàn chia thành hai xe buýt lớn, Kiều Trân Trân và Hoàng Tam, anh hai Giang ngồi xe phía trước, Vân Thư và nhóm người bên cạnh cô ta ngồi xe phía sau. Như vậy cũng tốt, mắt không thấy, tâm không phiền.
Sau khi xe khởi hành, Tiểu Lưu tranh thủ thời gian trên đường dặn dò mọi người những việc cần chú ý. Đồng thời anh ấy phát hộ chiếu và giấy tờ tùy thân cho mọi người, dặn mọi người phải giữ gìn cẩn thận.
Kiều Trân Trân nhìn giấy tờ tùy thân trên tay, thấy khá lạ. Vì trước năm 1984, mọi người không có chứng minh thư, chỉ có hộ khẩu hoặc thư giới thiệu, trên đó ghi rõ quê quán.