Hôm đó Tống Cẩn tan làm về thấy Kiều Trân Trân vẫn đang vẽ vời, anh tưởng cô đang chuẩn bị cho xưởng may. Nhưng khi biết những bộ quần áo này do cô tự thiết kế riêng để mặc khi ở nước ngoài, thì Tống Cẩn cảm thấy không thoải mái.
Anh vẫn có ấn tượng sâu sắc với chiếc váy dạ hội mà cô mặc trong lễ trao giải lần trước, không phải vì nó xấu mà do quá đẹp, đẹp đến mức anh ghen tị đến phát điên, muốn giấu Kiều Trân Trân đi chỉ để anh ngắm.
Bây giờ cô lại tự thiết kế quần áo, hơn nữa còn mặc đi nước ngoài, mà anh lại không ở bên cạnh, làm sao chấp nhận được!
Vì vậy, cả buổi tối Tống Cẩn tìm mọi cách để khen ngợi những bộ quần áo mà Kiều Trân Trân đã mặc trước đó đẹp như thế nào, khí chất thanh cao ra sao. Tóm lại, ý anh là lần này cô đi ra nước ngoài chỉ cần mặc những bộ quần áo trước đây là được, không cần may thêm quần áo mới.
Kiều Trân Trân bị Tống Cẩn khen ngợi đến mức mơ hồ, hơi lâng lâng, sau đó cô bảo Tống Cẩn giúp cô tìm những bộ quần áo đó ra để cô mang theo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó, cô thấy Tống Cẩn lấy ra những bộ quần áo cũ mà cô đã mua cách đây vài năm, bộ nào xấu thì lấy bộ đó, vô cùng chính xác, những bộ hơi đẹp hơn thì không đủ tư cách được chọn.
Kiều Trân Trân: ...
Nhìn thấy những bộ này, Kiều Trân Trân hiểu ra vấn đề. Sau đó, cô giả vờ bịt mũi, cười híp mắt nói: “Ôi, nhà ai làm đổ lọ giấm thế, sao lại có mùi chua nhỉ~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-375.html.]
Cuối cùng, sau một hồi thì thầm bên tai, yêu đương nồng cháy, Tống Cẩn mới miễn cưỡng cất những bộ quần áo đó vào tủ.
Lúc này Kiều Trân Trân cũng không còn sức để vẽ bản thiết kế nữa, cô ngủ thiếp đi, ngủ một mạch đến gần trưa hôm sau. Khi tỉnh dậy, cô vẫn cảm thấy hơi đau lưng mỏi gối, trong lòng thầm nghĩ, không thể trêu chọc đàn ông đang ghen tuông được!
Hôm nay là ngày Bộ Ngoại giao đi công du, Kiều Trân Trân đã thu dọn hành lý chuẩn bị ra ngoài, anh hai Giang đã đến tứ hợp viện, họ không đến sân bay mà đến thẳng Bộ Ngoại thương để tập trung trước.
Hôm nay Tống Cẩn không đi tiễn cô, vì trùng hợp là Mã Nhị Cáp và Trương Đại Nha cũng đến đây vào hôm nay, Tống Cẩn phải đến nhà ga đón họ. Hai người họ không quen biết ai ở nơi đất khách quê người, lần đầu tiên đến Bắc Kinh, không thể bảo Triệu Đại Cương đi đón được.
“Được rồi, đừng lo lắng. Trước đây em thường xuyên đi nước ngoài, chuyện này không làm khó được em đâu. Hơn nữa, có anh hai Giang ở đây, anh cứ yên tâm đi.” Trước khi ra cửa, Kiều Trân Trân ôm cổ Tống Cẩn thì thầm bên tai anh.
Mặc dù vậy nhưng cô không ở trước mắt, Tống Cẩn vẫn thấy không yên tâm. Anh muốn biến Kiều Trân Trân thành búp bê để mang theo bên mình mỗi ngày.
Hai người ôm ấp nhau, không nỡ rời xa, cuối cùng ngay cả Triệu Đại Cương cũng không nhìn nổi nữa: “Được rồi, được rồi, chỉ đi nước ngoài thôi mà, chứ có phải không về nữa đâu. Đủ rồi đó, hai đứa, đồng chí Tiểu Giang vẫn đang chờ đấy.”
Tống Cẩn mới buông Kiều Trân Trân ra, sau đó giúp cô mang hành lý lên xe của Triệu Đại Cương.
Hôm nay Triệu Đại Cương phải đến đó họp nên tiện đường đưa Kiều Trân Trân đến đó. Tuy nhiên, dù ông không phải họp thì cũng phải tiễn họ một đoạn, nếu không Tống Cẩn sẽ lải nhải không ngừng.