Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lời nói ra lời nói vào đều là sự coi thường Kiều Trân Trân. Thậm chí còn ám chỉ với người khác rằng Kiều Trân Trân là một cô gái nhà quê có thể đạt được thành tựu như vậy, có phải đã dùng thủ đoạn gì không bình thường hay không, dù sao thì Kiều Trân Trân này cũng khá xinh đẹp.
Nghe cô ấy nói vậy, có người không nói gì cúi đầu giữ im lặng, có người thì lộ ra nụ cười đê tiện. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, mọi người đều biết nên nói gì và không nên nói gì, không nói thêm nhiều nữa.
Vân Thư trong lòng tức giận nhưng trên mặt không thể không duy trì nụ cười, còn phải miễn cưỡng khen ngợi Kiều Trân Trân nên khó tránh khỏi lời nói có chút quá khích và bốc đồng.
Bộ trưởng Vương kéo cô ấy đến một góc không có người, nụ cười trên mặt lập tức thay đổi, tức giận nói với cô ấy: “Tiểu Vân, hôm nay cô bị làm sao vậy, sao lại nói năng lung tung thế? Đây là hoàn cảnh gì, cô phải chú ý chừng mực!”
Ông ta vốn không muốn dẫn Vân Thư đến, bởi vì hôm nay sẽ có rất nhiều nhân vật lớn xuất hiện. Ông ta cũng muốn thể hiện tốt một chút nhưng Vân Thư liên tục cầu xin ông ta, thời gian này cũng tặng không ít đồ tốt cho ông ta. Thêm nữa Vân Thư lại xinh đẹp, ông ta dẫn đi cũng có thể nở mày nở mặt, vì vậy mới đồng ý với cô ấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không ngờ hôm nay Vân Thư nhiều lần nhắc đến việc Kiều Trân Trân có thể có quan hệ với một số nhân vật lớn, loại lời này có thể nói bừa bãi sao? Hơn nữa cho dù là sự thật, cũng không thể nói ở đây được. Nếu như truyền ra ngoài, chức bộ trưởng của ông ta cũng đừng hòng giữ được.
Vân Thư bị Bộ trưởng Vương trách mắng, trong lòng tức giận nhưng cũng hiểu rằng bây giờ mình không thể đắc tội với người này. Về sau có thể còn nhiều chuyện phải nhờ đến ông ta nên chỉ có thể cười trừ đảm bảo sau này sẽ chú ý hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-363.html.]
Bộ trưởng Vương nghi ngờ nhìn Vân Thư, đoán già đoán non: “Tiểu Vân, cô không phải có hiềm khích gì với Kiều Trân Trân chứ?”
Vân Thư làm sao thừa nhận, chỉ nói: “Đương nhiên là không, những lời tôi nói đều là sự thật. Tôi chỉ không quen nhìn cách làm người của một số người mà thôi, tuyệt đối không có hiềm khích cá nhân gì.”
Bộ trưởng Vương tạm thời tin, cho dù Kiều Trân Trân có gia sản lớn đến đâu thì cũng chỉ là một ông chủ tư nhân. Với thân phận như vậy, Bộ trưởng Vương không để vào mắt.
Sĩ nông công thương cao thấp sang hèn. Mặc dù là cặn bã phong kiến nhưng có một số người trong xương cốt vẫn coi thường hộ cá thể, ví dụ như Bộ trưởng Vương.
Hậu trường hội trường lúc này thực ra đã giống như một buổi tiệc rượu tạm thời, không phải ai cũng có tư cách đến đây.
Buổi lễ trao giải này do cơ quan chính phủ tổ chức nên có rất nhiều quan chức đến. Ví dụ như Thẩm Chấn Quốc của Bộ Ngoại thương, hôm nay ông ta cũng đến. Hơn nữa còn cùng Kiều Trân Trân đi vào.
Ngay khi họ bước vào đã thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người, mặc dù mọi người vẫn giả vờ bận rộn với việc của mình nhưng ánh mắt ít nhiều đều liếc về phía họ.
Thẩm Chấn Quốc có giọng nói rất lớn, ông ta đang cười ha hả nói với Kiều Trân Trân: “Trân Trân, không ngờ cô âm thầm làm nên chuyện lớn như vậy. Quả thật là lợi hại, tôi đã coi thường cô rồi.”