Trong thời gian Tết, thường xuyên có đồng nghiệp bạn bè của thầy Cố đến chúc Tết, cho nên mỗi ngày Văn Cầm đều ăn mặc rất đẹp.
Giống như hôm nay, cô ấy mặc một chiếc sườn xám mùa đông màu đỏ sẫm viền vàng có thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng bên trên, trông đặc biệt sang trọng.
Kiều Trân Trân phát hiện, Văn Cầm này đặc biệt thích mặc sườn xám. Mấy lần gặp nhau, cô ta đều mặc sườn xám. Mỗi cái khác nhau, đều rất đẹp.
Văn Cầm thuộc kiểu phụ nữ khuê các điển hình, khí chất dịu dàng thực sự rất hợp mặc sườn xám, có chút phong cách hoài cổ thời Dân quốc.
Kiều Trân Trân cũng thấy Văn Cầm như vậy rất đẹp, chỉ tiếc người này lại có cái miệng vừa mở đã phá hỏng chút đẹp đẽ.
Chỉ nghe Văn Cầm ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, nói với Kiều Trân Trân một cách chua ngoa:
“Đồng chí Tiêu, sau Tết công ty của tôi sẽ khai trương, đến lúc đó cô đến góp vui nhé.”
Cái gì cơ? Công ty của cô? Kiều Trân Trân không biết Văn Cầm mở công ty từ lúc nào? Hơn nữa, cái giọng bố thí này là sao?
Sau đó, còn chưa đợi Kiều Trân Trân nói gì thì Lưu Trịnh đã giải thích một hồi cho Kiều Trân Trân.
Trong lời nói cố ý nâng cao thân phận của Văn Cầm, tổng cộng không nói được mấy câu, đã nhắc đến hơn mười lần “Em họ Văn Cầm là phó tổng giám đốc của công ty điện tử Vân Dực, thế này thế kia…”
Đã nhắc nhở rõ ràng như vậy, nếu Kiều Trân Trân vẫn không biết Văn Cầm làm phó tổng giám đốc, vậy thì cô ấy ngốc quá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-360.html.]
Kiều Trân Trân nể mặt thầy Cố, rất qua loa phụ họa một câu: “Ồ, hóa ra cô làm phó tổng giám đốc rồi, chúc mừng.”
Kiều Trân Trân vừa dứt lời, Văn Cầm giả vờ ra vẻ khó xử, nói: “Văn Lễ luôn bảo tôi đừng vất vả đi làm như vậy. Tôi vốn cũng không muốn đi nhưng không có cách nào, công ty nhất định bắt tôi đi. Họ còn nói tôi là sinh viên đại học chứ không phải là loại thôn nữ, ở nhà chính là chôn vùi tài năng của tôi nên tôi đành miễn cưỡng đồng ý.”
Khi nói đến mấy chữ “Thôn nữ”, Văn Cầm còn cố ý dừng lại một chút, nhìn Kiều Trân Trân một cách đầy ẩn ý.
Kiều Trân Trân:... Tôi đã làm gì cô? Văn Cầm, não cô có vấn đề à!
Vân Mộng Hạ Vũ
Văn Cầm như vậy, đừng nói Kiều Trân Trân không ưa, ngay cả Cố Văn Lễ ngồi bên cạnh cũng thấy xấu hổ.
Từ sau khi Văn Cầm hợp tác với người tên là Thư gì đó mở xưởng, cô ta càng lúc càng kiêu ngạo. Có lúc ngay cả lời Cố Văn Lễ nói cũng không nghe, cái đuôi sắp vểnh lên trời nhưng Cố Văn Lễ cũng không có cách nào.
Kiều Trân Trân còn chưa ngồi ấm chỗ đã thấy không muốn ở lại. Nếu không phải lúc này Tống Cẩn đã theo thầy Cố vào thư phòng, cô đã bỏ về ngay lập tức.
Cố Văn Lễ đương nhiên cũng nhìn ra tâm trạng của Kiều Trân Trân, vội vàng rót nước cho cô ấy, ngượng ngùng nói: “Đồng chí Kiều Trân Trân, cô uống trà, uống trà.”
Kiều Trân Trân: Hừ!
Tống Cẩn từ thư phòng đi ra, lập tức cảm thấy tâm trạng Kiều Trân Trân không ổn. Mặc dù bề ngoài cô ấy vẫn ngồi trên ghế sofa cười nói vui vẻ, vừa dịu dàng vừa đoan trang nhưng Tống Cẩn vẫn cảm thấy khí chất trên người cô ấy không đúng.
Vì vậy, anh quay đầu từ chối lời mời ăn trưa của thầy Cố, dẫn theo Kiều Trân Trân và Tống Hữu Hữu rời khỏi nhà thầy.