Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:41:31
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Kiến Thiết là đứa con trai duy nhất trong nhà được đến Bắc Kinh, cũng trở thành đối tượng ghen tị của các anh trai trong nhà. Nhưng Kiều Trân Trân đã mua rất nhiều đồ chơi cho Thiết Đản và những đứa khác, còn có bóng đá, mọi người đều có thể cùng chơi. Vì vậy Kiều Kiến Thiết cũng không bị các anh trai xa lánh, chỉ ghen tị mà thôi.

“Thiết Đản, mày sướng thật đấy, không phải đi học, còn được đi chơi Bắc Kinh.” Thiết Đản mười tuổi nhìn Thiết Đản sáu tuổi, trong giọng nói đầy vẻ ghen tị.

“Anh ơi, cô nói rồi, chờ đến khi anh được nghỉ hè rảnh rỗi thì sẽ đón mọi người cùng đi chơi.”

“Cô thực sự nói vậy sao?” Thiết Đản còn chưa kịp nói gì thì Đại Chí bên cạnh đã vội vàng hỏi.

“Tất nhiên rồi, ông nội cũng đồng ý rồi, đến lúc đó em cũng có thể đi chơi thêm một lần nữa.” Kiều Kiến Thiết vừa mới về đã bắt đầu mong chờ anh trai mình được nghỉ hè.

Lưu Tiểu Thanh và Triệu Tố Phân vốn đã ghen tị với Trương Thúy Hoa vì được đi Bắc Kinh, đặc biệt là sau khi họ trở về kể về những điều đã thấy đã nghe ở Bắc Kinh, trong lòng họ càng khó chịu hơn.

Hơn nữa, không chỉ Trương Thúy Hoa nói, mà cả ba mẹ chồng và chồng của họ cũng nói, đều là vẻ lưu luyến không muốn rời, nhớ mãi không quên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-223.html.]

Lưu Tiểu Thanh và Triệu Tố Phân quyết định, chờ đến khi bọn trẻ được nghỉ hè thì nhất định phải đi theo một lần.

Bây giờ, trong nhà thờ họ của nhà họ Kiều đã treo bốn khung ảnh lớn, ngoài một khung là tờ báo có in ảnh của anh cả Kiều thì ba khung còn lại đều chứa đầy ảnh của cả nhà. Đặc biệt là những bức ảnh chụp ở Bắc Kinh lần này, toàn bộ đều là ảnh màu, trông rất sống động.

Anh hai Kiều và anh ba Kiều đã chia gia sản, không ở nhà cũ nữa nên nghĩ xem có thể lấy một khung ảnh treo ở nhà mình không nhưng lại bị ba Kiều từ chối thẳng thừng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Bây giờ đã chia gia sản rồi, còn không cho ba mẹ già này xem ảnh của các con nữa à. Trân Trân nói rồi, đây gọi là nhìn vật nhớ người. Hai đứa bất hiếu này, cút xa ra, đừng có mơ tưởng đến khung ảnh!”

Anh hai Kiều và anh ba Kiều:... ba ơi, con trai ruột của ba đang ở ngay trước mặt ba đây, cần gì phải nhìn vật nhớ người.

Vừa tiễn ba mẹ Kiều về, Kiều Trân Trân đã nhận được điện thoại của nhà máy sản xuất thuốc số một (nhà máy dược phẩm số một), hơn nữa còn là Trần Viễn Đông đích thân gọi đến.

Nghe giọng nói của Trần Viễn Đông, Kiều Trân Trân đã hiểu trong lòng, có thể khiến một phó xưởng trưởng như anh ta đích thân gọi điện thoại, chứng tỏ anh ta rất hài lòng với mẫu rễ bản lam mà cô để lại lần trước.

“Phó xưởng trưởng Trần, thật ngại quá, đáng lẽ tôi phải đến thăm anh từ mấy ngày trước nhưng bên bộ ngoại thương không phải tổ chức một hội chợ thương mại giao lưu quốc tế sao. Trước đó tôi ở Thiểm Bắc, vốn đã quên mất chuyện đăng ký rồi nhưng Thẩm lão lại cố tình sắp xếp cho tôi vào, tôi thực sự không thể sắp xếp được thời gian, hôm nay mới rảnh rỗi một chút.” Kiều Trân Trân nói vào điện thoại.

Loading...