Nghe Kiều Trân Trân nói bên cô còn có mấy người bạn cũng muốn vào trong xem nhưng không có vé vào cửa. Thẩm Chấn Quốc không nói hai lời lập tức sắp xếp một cán sự nhỏ dẫn họ đi lối dành cho nhân viên.
Bên phía Thẩm Chấn Quốc còn có chút việc, vì vậy không nói chuyện với Kiều Trân Trân bao lâu thì đã tách ra.
Cán sự bộ ngoại thương Tiểu Lưu đi theo Kiều Trân Trân thì thấy khoảng mười mấy hai mươi thanh niên trai tráng ăn mặc chỉnh tề đứng thành hai hàng ngay ngắn. Họ mặc đồng phục màu xanh lam, trong tay còn xách hộp quà đẹp.
Nhìn thế nào cũng không giống là vào xem chơi.
Kiều Trân Trân đúng lúc đưa cho Tiểu Lưu một hộp quà, cô nói: “Đồng chí Tiểu Lưu, đây là hộp quà tương ớt do chúng tôi sản xuất, anh cầm về cho người nhà nếm thử, hương vị rất ngon. Chúng tôi còn xuất khẩu sang nhiều quốc gia, những điều này Thẩm lão cũng biết, anh cứ yên tâm.”
Tiểu Lưu vốn cũng không có gì không yên tâm, vừa rồi Kiều Trân Trân và Thẩm lão nhìn mối quan hệ cũng khá tốt. Anh ta chỉ là đột nhiên thấy cảnh tượng như vậy hơi kinh ngạc mà thôi.
Sau đó, Tiểu Lưu dẫn họ đi về phía lối dành cho nhân viên, vừa khéo gặp Chu Thành phụ trách công tác điều phối hiện trường đang sắp xếp công việc ở đó. Thấy Tiểu Lưu dẫn Kiều Trân Trân cùng mọi người đi vào, còn rất chu đáo phát cho mỗi người một thẻ nhân viên tạm thời.
“Sao không đeo thẻ? Như vậy không đúng quy định. May quá, bên tôi chuẩn bị một số thẻ nhân viên tạm thời, chính là nghĩ đến trường hợp có người quên đeo thì có thể dùng tạm.”
Lúc này Kiều Trân Trân nhìn Chu Thành, trong lòng vui như nở hoa: “Vị đồng chí này thật là chu đáo, bộ ngoại thương chính là cần những người nghiêm túc có trách nhiệm như anh. Lát nữa tôi gặp Thẩm lão, nhất định sẽ nói tốt về anh, đồng chí, anh tên là gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-218.html.]
Chu Thành bị sự nhiệt tình của Kiều Trân Trân làm cho hơi ngượng ngùng, lại nghe cô nói sẽ nhắc đến anh với Thẩm lão, hơn nữa cán sự Tiểu Lưu cũng là người vẫn luôn đi theo bên cạnh Thẩm lão. Vì vậy, tên ngốc ngây thơ này chẳng mấy chốc đã bị Kiều Trân Trân moi được không ít tin tức, thậm chí còn để lại cả số điện thoại cho cô.
Cán sự Tiểu Lưu ở bên cạnh cũng không nói gì, dù sao đây cũng là người do Thẩm lão sắp xếp vào.
Sau khi Kiều Trân Trân đi vào, cô nói những chuyện còn lại cô đều đã biết, từ chối lời đề nghị của Tiểu Lưu muốn đưa họ đến gian hàng. Có trời mới biết, họ căn bản không có gian hàng, hoàn toàn là đến đây để ké hội chợ ngoại thương!
Sau đó, Kiều Trân Trân theo kế hoạch ban đầu, để họ chia thành từng nhóm hai người hành động riêng.
“Nhớ nhé, chúng ta không ép buộc chào hàng, có người hỏi mới giới thiệu và đưa danh thiếp, nhất định phải nắm bắt chừng mực. Có chuyện gì nếu không tìm thấy tôi hoặc anh hai Giang ngay, có thể nhắc đến tên Chu Thành vừa nãy.”
“Yên tâm đi, sếp!”
Lần này Kiều Trân Trân đến hội chợ ngoại thương, chủ yếu vẫn là đi cùng ba Kiều và các anh trai nhà họ Kiều để mở mang tầm mắt, tiện thể đi chơi ở kinh thành. Còn chuyện chào hàng tương ớt, chủ yếu vẫn là thuận theo tự nhiên.
Vì vậy, sau khi sắp xếp xong mọi người ở nhà máy tương ớt, Kiều Trân Trân chạy đi tìm Tống Cẩn và những người khác.
Đây là hội chợ ngoại thương đầu tiên do bộ ngoại thương tổ chức với mục đích chính là giao lưu quốc tế. Vì vậy, tại hiện trường không chỉ có người Hoa, mà còn có rất nhiều khách nước ngoài.