Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn túi giấy da trâu Kiều Trân Trân đưa tới, mặt trên còn in chữ “Nhà máy sản xuất thuốc số 1”, anh ta cũng không biết trong lòng rốt cuộc có cảm giác gì, cảm thấy...... Dù sao cũng có chút nói không nên lời.
Lúc Kiều Trân Trân tới cũng không ngờ có thể trùng hợp gặp phải chuyện tốt như vậy. Cô cũng không chuẩn bị trước nên chỉ có thể phiền Chung Tầm giúp cô tìm một cái túi. Trang trí hàng mẫu như vậy cũng tương đối có sức thuyết phục.
Về phần chữ trên túi, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, cũng không quản nhiều như vậy.
Nhưng Trần Viễn Đông nhìn hàng mẫu trong tay thấy chất lượng quả thật không tệ, vì thế hỏi một chút tình huống bên vườn trồng trọt của Kiều Trân Trân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Trân Trân nghiêm túc giới thiệu cho Trần Viễn Đông một chút tình huống ở Thiểm Bắc, bao gồm khu công nghiệp xanh hóa và căn cứ Côn Bằng. Đương nhiên, nội dung liên quan đến bí mật của căn cứ Côn Bằng cô cũng không biết nên đương nhiên cũng không có gì để nói. Cô chỉ nói phía dưới căn cứ Côn Bằng có một phòng thí nghiệm hạt giống, chú cô chính là người phụ trách phòng thí nghiệm này.
Về phần những chuyện khác cứ để Trần Viễn Đông tự mình bổ não đi.
Trần Viễn Đông ra sức gật đầu nhưng không có biểu thị gì khác, Kiều Trân Trân cũng không sốt ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-212.html.]
Kiều Trân Trân thấy Trần Viễn Đông không nói gì nữa, chuyện rễ bản lam cũng nói không kém nhiều lắm, liền tiếp tục nói: “Thật ra lần này tôi tới đây, ngoài chuyện rễ bản lam, tôi còn muốn mua một lô nhân sâm và cẩu kỷ từ nhà máy chúng ta. Số lượng không cần nhiều lắm, một hai trăm cân là được.”
“Kiều tiểu thư, có thể mạo muội hỏi một chút cô và Thẩm lão có quan hệ gì không?” Trần Viễn Đông không tiếp lời Kiều Trân Trân, ngược lại còn hỏi cô một vấn đề khác.
“Thật không dám giấu diếm tôi không có quan hệ gì với Thẩm lão. Nếu như nhất định phải nói có quan hệ, chính là quan hệ trưởng bối và vãn bối bình thường.” Kiều Trân Trân nói thật hết, cô và Thẩm Chấn Quốc quả thật không có quan hệ gì. Về phần trưởng bối vãn bối, Thẩm Chấn Quốc năm đó cũng có thể làm ông nội của cô nên nói là trưởng bối cũng không quá đáng.
Không liên quan? Trần Viễn Đông không tin chút nào, hơn nữa Kiều Trân Trân càng phủ nhận, trong lòng anh ta lại càng chắc chắn quan hệ của cô và Thẩm lão không giống bình thường. Với dáng vẻ vừa rồi của họ nói là ông cháu ruột cũng không quá đáng.
Nhớ tới câu nói trước khi Thẩm lão rời đi phỏng chừng còn có ý khác ở bên trong, Trần Viễn Đông không thể không nghĩ sâu một chút.
“Trần phó xưởng trưởng, thực ra việc chúng ta hợp tác hay không trong việc kinh doanh của bản lam không quan trọng. Tuy nhiên, tôi vẫn hy vọng ngài có thể xem qua các mẫu của chúng tôi. Chất lượng tốt như vậy thực sự hiếm có. Nếu chúng ta có thể hợp tác thì sẽ thành công, cũng là một cái đôi bên cùng có lợi.”
Kiều Trân Trân không hề lo lắng về vấn đề nguồn tiêu thụ rễ bản lam, chất lượng như vậy của bọn họ đúng là số một, nhà máy sản xuất thuốc số một không cần, nhà máy khác cũng sẽ cần, lần này Kiều Trân Trân vốn cũng chỉ định tới đây mua một số nhân sâm và cẩu kỷ mà thôi.