Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì thế Kiều Trân Trân bình tĩnh đi theo Chung Tầm đến phòng họp, còn gọi “Tiểu Chung” như thể rất thân thiết. Người bên Thẩm lão thấy thế còn tưởng rằng Kiều Trân Trân là người sắp xếp của nhà máy dược phẩm số 1.
Lúc này, hội nghị còn chưa chính thức bắt đầu, mọi người còn đang hàn huyên với nhau. Sau khi Kiều Trân Trân đi vào liền tìm thời cơ thích hợp đứng ở bên cạnh Thẩm lão, thỉnh thoảng còn cùng Thẩm lão nói hai câu.
Nhân viên phiên dịch đang giúp thương nhân nước ngoài nói chuyện với phó giám đốc Trần Viễn Đông của nhà máy sản xuất thuốc số 1 nên Thẩm lão ở bên cạnh cũng không có việc gì, vì vậy cũng vui vẻ đáp lại Kiều Trân Trân một chút.
Thật ra Thẩm lão muốn hỏi Kiều Trân Trân sao lại tới nhà máy sản xuất thuốc, nhưng hiện tại rõ ràng không thích hợp hỏi vấn đề này, vì thế chỉ có thể theo đề tài của Kiều Trân Trân mà nói tiếp.
Trần Viễn Đông nói chuyện với người nước ngoài, đương nhiên cũng thấy được Kiều Trân Trân. Sau đó ông ta phát hiện thái độ của Thẩm lão đối với người này vô cùng hòa ái thì không khỏi liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng cũng đang cố gắng nhớ lại người này là ai ở bộ ngoại thương?
Kiều Trân Trân còn nhỏ giọng tự đề cử mình với Thẩm Chấn Quốc: “Thẩm lão, tôi vốn là tới cùng Trần phó xưởng trưởng đàm phán nghiệp vụ Bản Lam Căn, nhưng giờ Trần phó xưởng trưởng không rảnh. Nếu ngài không ngại, tôi lại làm phiên dịch tạm thời cho ngài một lần được không?”
“Làm phiên dịch cũng không thành vấn đề, nhưng khi nào thì cô bắt đầu đàm luận nghiệp vụ dược liệu vậy?” Nếu Thẩm Chấn Quốc nhớ không lầm lần trước ở trên xe lửa, Kiều Trân Trân nói cô có một nhà máy sản xuất gia công tương ớt, cũng không nói còn liên quan đến nghiệp vụ dược liệu.
“Thẩm lão, ông cũng xem thường tôi quá rồi. Đồng chí chủ tịch nói phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, ở Thiểm Bắc tôi có cả hơn hai ngàn mẫu đất, trong đó khoảng năm sáu trăm mẫu trồng bản lam. Tính toán sơ qua thì cũng có năm sáu vạn cân đấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-210.html.]
Thẩm Chấn Quốc không ngờ Kiều Trân Trân lại có năng lực lớn như vậy, cười nói: “Tôi xem như đã nhìn ra cô là người có năng lực. Đừng nói nửa bầu trời, cả bầu trời cô cũng có thể chống đỡ được.”
Kiều Trân Trân nhìn ông cười híp mắt nói: “Thế thì tôi làm không được, ngài quá khen rồi.”
Sau đó, Kiều Trân Trân thật sự đi theo bên cạnh Thẩm Chấn Quốc cùng tham quan nhà máy.
Có đôi khi thương nhân nước ngoài kia vừa nói xong, nhân viên phiên dịch đang chậm rãi phiên dịch thì Kiều Trân Trân cũng đã nhỏ giọng đồng bộ phiên dịch cho Thẩm Chấn Quốc nghe.
Lúc Kiều Trân Trân phiên dịch với Thẩm Chấn Quốc, giọng nói tương đối nhỏ tương đương với phiên dịch riêng của một mình Thẩm Chấn Quốc, cũng không khiến vị phiên dịch đứng đắn kia khó xử.
Lúc này, Thẩm Chấn Quốc vô cùng tán thưởng Kiều Trân Trân. Người phiên dịch hôm nay tới cũng không phải là trình độ nửa vời của Tiểu Trương trên xe lửa, mà là nhân tài mà bộ ngoại thương bọn họ nghiêm túc mời tới.
Vốn còn cảm thấy là một nhân tài, nhưng hôm nay so sánh với Kiều Trân Trân, sao lại có cảm giác kém một đoạn chứ.
Quả nhiên, chênh lệch này đều có thể thấy được.