Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm nay, Kiều Trân Trân đặc biệt thay đổi một bộ trang phục chuyên nghiệp, lái chiếc ô tô nhỏ hiệu Hồng Kỳ mới mua tới cửa nhà máy sản xuất thuốc số 1 Bắc Kinh. Cô vừa dừng xe ở cửa chuẩn bị chào hỏi chú bảo vệ liền nhìn thấy hai chiếc Đại Cát Phổ đi về phía này.
Người trên xe không xuống xe mà chỉ hạ cửa sổ xuống chào hỏi bảo vệ, Kiều Trân Trân cũng tùy ý liếc nhìn liền thấy Thẩm Chấn Quốc ngồi trên chiếc xe phía sau.
Kiều Trân Trân vội vàng cười khanh khách đi lên lớn tiếng chào hỏi: “Thẩm lão, buổi sáng tốt lành.”
Ấn tượng của Thẩm Chấn Quốc đối với Kiều Trân Trân rất tốt, không ngờ gặp được ở đây nên chủ động hạ cửa sổ xe xuống nói chuyện với cô. Nhưng xe phía trước đã đi vào, Thẩm Chấn Quốc cũng không thể chậm trễ chính sự, không kịp nói hai câu với Kiều Trân Trân cũng đã đi rồi.
Kiều Trân Trân mỉm cười nhường đường cho xe, nhìn Thẩm lão bọn họ đi vào rồi mới xoay người đi tới chỗ bảo vệ, nói: “Anh bảo vệ, tôi cũng đi vào đây.”
Với thái độ tự nhiên và giọng nói bình thản, Kiều Trân Trân bước lên với đôi giày cao gót màu đen trước sự chứng kiến của mọi người mà không ai dám ngăn cản cô.
Chiếc xe đầu tiên vừa vào có phó giám đốc nhà máy sản xuất thuốc số 1 của họ, Kiều Trân Trân lại trò chuyện sôi nổi cùng người trong xe phía sau. Vì vậy bảo vệ cho rằng họ đi cùng nhau, chỉ là ngồi xe khác nhau tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-209.html.]
Mấu chốt là thái độ của Kiều Trân Trân quá đỗi thản nhiên, sao bảo vệ có thể ngờ trên đời này còn có người da mặt dày như vậy.
Sau khi Kiều Trân Trân đi vào cũng không hề luống cuống, còn tìm một người hỏi thăm người của bộ ngoại thương tới đây làm gì.
Người cô hỏi mặc một sơ mi và quần tây với vẻ mặt ngây thơ, vừa nhìn đã biết đây là một thanh niên non nớt mới ra xã hội không lâu. Hơn nữa, anh ta chắc chắn là một người làm việc trong văn phòng, không thì giày da cũng không bóng loáng như vậy.
“Đồng chí, xin lỗi quấy rầy một chút. Tôi vừa mới dừng xe đi, vừa quay đầu lại phát hiện người của bộ ngoại thương không thấy đâu nữa. Anh biết bọn họ đi đâu không?”
Nhắc tới cũng khéo, người Kiều Trân Trân hỏi này chính là cán sự Chung Tầm của ủy ban nhà máy, anh ta cũng là một trong những nhân viên phụ trách tiếp đãi bộ ngoại thương lần này.
Người của nhà máy sản xuất thuốc số 1 không ngờ người của bộ phận ngoại thương lại tới sớm như vậy. Chung Tầm đang định chạy tới phòng họp hỗ trợ, anh thấy Kiều Trân Trân hỏi như vậy còn tưởng cô và người của bộ phận ngoại thương đi cùng nhau, vì thế rất nhiệt tình dẫn cô cùng đi đến phòng họp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Trân Trân nhanh chóng biết được mục đích chuyến đi lần này của bộ ngoại thương từ người thanh niên này. Thì ra bên bộ ngoại thương có một đơn đặt hàng ở nước ngoài muốn xuất khẩu một lô hạt rễ bản lam đến Bắc Phi. Lần này họ dẫn theo vị thương nhân nước ngoài cùng tới khảo sát.
Rễ bản lam? Trong tay Kiều Trân Trân không phải còn năm sáu trăm mẫu rễ bản lam sao, nói không chừng hôm nay còn có thể buôn bán.