Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây là hội chợ giao lưu ngoại thương quốc tế lần thứ nhất do chính phủ tổ chức, vì vậy nhân tài của Bộ Ngoại thương mới coi trọng như vậy.
Vốn dĩ đoàn khách nước ngoài này cũng có chuẩn bị nhân viên phiên dịch, nhưng không ngờ không biết người này ăn cái gì mà đau bụng, hiện tại đã nôn đến bất tỉnh nhân sự. May mắn trên xe lửa có bác sĩ, nếu không còn không biết phải làm sao mới tốt.
Người phiên dịch ban đầu không thành công, người nước ngoài ồn ào đến mức ông Thẩm không hiểu họ đang nói gì nên phải tìm một người phiên dịch tạm thời trên tàu
Nhưng Tiểu Trương, người phiên dịch tạm thời lúc trước tìm tới, không giỏi mà những người nước ngoài đó lại nói quá nhanh nên anh ta không theo kịp. Vì thế anh ta còn bị đám người nước ngoài kia chế nhạo một hồi, mọi người nói xem có tức hay không
Sau khi nghe xong lời Thẩm lão nói, Kiều Trân Trân đã có suy nghĩ về hiệp hội ngoại thương này. Tuy nhiên, hiện tại rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để nói về vấn đề này trước tiên.
Vì thế, cô đi vào khoang giường mềm.
Vào rồi mới thấy đây là một khoang xe lớn chuyên phục vụ ăn uống và giải trí cho họ. Nhìn thoáng qua có khoảng hai mươi người.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một người ngoại quốc đeo kính đang dùng tiếng Anh nói ẩu nói tả: “Ở đây quá lạc hậu, còn lạc hậu hơn cả nông thôn ở mình. Cả Trung Quốc là một đám quê mùa, tìm một người biết tiếng Anh thôi cũng không được. Cái người biết một tí kia quả thực,...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-193.html.]
Người nói chuyện dường như rất thích cảm giác được người ta tập trung ngưỡng mộ này. Mọi người càng nhìn anh ta thì anh ta lại nói càng hăng say.
Hơn nữa, anh ta cảm thấy dù sao đám người Hoa này cũng nghe không hiểu, anh ta tùy tiện nói như thế nào cũng được. Mà cho dù nghe hiểu thì cũng không dám làm gì anh ta.
Lúc anh ta đang nói hăng say chỉ thấy tất cả mọi người nhìn về phía sau anh ta, anh ta cũng quay lại xem. Anh ta thấy một cô gái Trung Quốc mặc áo sơ mi màu vàng nhạt đi tới.
Tuy cô ăn mặc mộc mạc, nhưng ngũ quan của cô thanh tú, khí chất ưu nhã, toát lên sự hấp dẫn khiến người ta không nói lên lời. Tất cả khiến cô trông thần thái ngập tràn, vô cùng tự tin.
Daniel, cũng chính là người vừa mới nói ẩu nói tả. Từ lúc tới Trung Quốc đến giờ, mọi người không nịnh nọt lấy lòng thì cũng là trợn mắt nhìn, và nhiều người khác nhát gan tự ti. Còn người bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt như cô gái này thì đây là lần đầu anh ta gặp.
Nhất thời, không chỉ có Daniel, những người ngoại quốc khác cũng đều nhìn cô đến mức ngây người.
Sau khi Kiều Trân Trân đến gần, dùng tiếng Anh lưu loát giới thiệu: “Chào mọi người, tôi tên Kiều Trân Trân là phiên dịch tạm thời do Bộ Ngoại thương sắp xếp cho mọi người. Trong hành trình tiếp theo, tôi sẽ cung cấp dịch vụ phiên dịch cho mọi người. Mọi người cần gì đều có thể đến tìm tôi.”
Kiều Trân Trân nói tiếng Anh vô cùng chính xác, hơn nữa giọng nói cũng dễ nghe, lúc cười rộ lên cũng làm cho người ta không khỏi sinh lòng hảo cảm. Phần lớn những người nước ngoài này đều tỏ vẻ hoan nghênh cô, thái độ xem như vô cùng hữu hảo.
Chỉ có Daniel và mấy người phía sau anh ta, sau khi bình tĩnh lại, bày ra thái độ ngạo mạn vô lễ với Kiều Trân Trân, sự chế nhạo trong mắt cũng không hề che giấu.