Nhưng Kiều Trân Trân lại nói:
“Làm tốt lắm! Học được cách tìm người giúp đỡ cũng là một biểu hiện của năng lực, tiếp tục cố gắng!”
Ký xong hợp đồng, Đoạn Nhất Phàm lại mời Kiều Trân Trân đi tham quan nhà máy đang xây dựng của anh ta, Kiều Trân Trân nghĩ dù sao về nhà cũng không có việc gì, liền đồng ý.
Nhà máy mới chỉ bắt đầu xây dựng, căn bản không có gì để tham quan, Đoạn Nhất Phàm lại lái xe chở Kiều Trân Trân đi đâu đó ở xung quanh, mỹ danh là khảo sát địa hình.
Nhìn thấy một vùng đất hoang vu rộng lớn xung quanh, Đoạn Nhất Phàm lại nói đến chuyện hai nghìn mẫu đất của Kiều Trân Trân, còn có chuyện cô cung cấp giống cho mọi người, trong lời nói đều là sự ca ngợi và ngưỡng mộ cô.
Kiều Trân Trân không ngờ Đoạn Nhất Phàm mới đến Thiểm Bắc không lâu, vậy mà lại biết nhiều chuyện của cô như vậy, liền tùy tiện nói một câu:
“Không ngờ anh có năng lực dò la tin tức lợi hại như vậy.”
Đoạn Nhất Phàm đang lái xe nghe vậy, nhanh chóng liếc nhìn Kiều Trân Trân, thấy cô chỉ thuận miệng nói, cũng không để ý, sau đó tự nhiên dẫn dắt câu chuyện sang chuyện khác.
Vào đêm trước kỳ nghỉ Tết năm 1982, bên căn cứ lại chuẩn bị tổ chức liên hoan cho những nhân viên và gia đình ở lại nhưng nhà Kiều Trân Trân không tham gia, vì họ chuẩn bị về lại Đại đội Hồng Kỳ.
Gọi điện báo trước cho ba Kiều, vừa xuống tàu, đã thấy anh cả Kiều và Kiều nhị ca đang đợi ở cửa ra, họ lái xe tải của nhà đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-178.html.]
Chiếc xe tải này là Kiều Trân Trân đặc biệt bảo ba Kiều sắm, vì chuyên vận chuyển ớt cho cơ sở sản xuất ớt của nhà họ Kiều nên tiền là Kiều Trân Trân bỏ ra.
Bây giờ, ba Kiều và những người khác đã là một hộ gia đình nổi tiếng ở Đại đội Hồng Kỳ, trong nhà không chỉ có tivi màu, tủ lạnh, máy giặt, mà còn mua cả xe, cả đại đội chỉ có một nhà như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không chỉ vậy vào thời điểm thu hoạch ớt vào nửa cuối năm, nhà cũ của nhà họ Kiều chở ớt ra ngoài từng xe một, những người nhận thầu đất trồng ớt cười đến tận mang tai, có lẽ thời gian đó họ ngày nào cũng trốn trong nhà đếm tiền.
Còn những người vẫn còn do dự và chờ xem, chỉ có thể nhìn người khác đếm tiền mà thèm đến chảy cả nước miếng.
Rất nhiều người lúc đó đã chạy đến nhà cũ của nhà họ Kiều tìm mẹ Kiều, để bà bằng mọi giá phải đồng ý năm nay nhất định phải để nhà họ cũng nhận thầu một ít nhiệm vụ trồng ớt.
Nhưng mẹ Kiều không đồng ý với họ, còn nói:
“Lúc đầu Trân Trân đến Đại đội Hồng Kỳ của chúng ta trước, nghĩ đến việc mọi người trong làng cùng nhau nhìn nó lớn lên nên muốn chăm sóc chúng ta nhiều hơn một chút.”
“Nhưng không ngờ chúng ta lại không có bản lĩnh như vậy, chỉ xin được một nghìn mẫu, người nước ngoài không đợi được, muốn nhiều hơn, Trân Trân chỉ có thể tìm đến đại đội sản xuất bên đơn vị của Tống Cẩn, trời ạ, họ lập tức xin được mười vạn mẫu.”
“Bên đó đã nhận thầu năm đầu tiên thì năm thứ hai đương nhiên cũng phải nhận thầu, cho nên, bên chúng ta chỉ có thể xem tình hình rồi tính tiếp.”
Mọi người đều biết, mẹ Kiều đang trách họ lúc đầu không tin Kiều Trân Trân, bản thân họ cũng đang hối hận. Nghe nói Kiều Trân Trân năm nay về ăn Tết, mọi người lại đều mong có thể đến trước mặt Kiều Trân Trân nói đỡ vài lời.