Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-04-29 13:20:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bây giờ đã vào Đông, ở Bắc Kinh đã có người mặc áo bông mỏng nhưng Hải Nam vẫn là một mảnh trời nắng chói chang, vợ chồng vừa xuống máy bay liền mua mấy bộ đồ hè ở cửa hàng quần áo gần đó, cởi áo khoác trên người ra, cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm hơn.

Biển xanh, trời xanh, còn có bãi cát, mỹ nhân, quả thực khiến người ta tâm trạng vui vẻ, toàn thân thư giãn.

Kiều Trân Trân đặc biệt đặt một khách sạn ven biển, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy biển, ánh nắng buổi chiều rọi vào phòng, chiếu lên người Kiều Trân Trân, cô vừa mới tắm xong, quấn khăn tắm, bao phủ trong ánh nắng, có một loại khí chất lười biếng quyến rũ.

“Nhanh đến xem, là biển kìa!”

Kiều Trân Trân chỉ tay ra ngoài cửa sổ hét với Tống Cẩn đằng sau.

Tống Cẩn cũng vừa mới tắm xong đi ra, thấy Kiều Trân Trân cứ thế đứng bên cửa sổ, lập tức kéo người lại, tức giận nói:

“Quần áo cũng không mặc, em cứ thế chạy ra cửa sổ…”

“Đối diện là biển, lại không có người, huống hồ, em quấn khăn tắm, cũng không thấy gì.”

“Ai nói không thấy gì, vai và chân đều ở ngoài kìa!”

Nói xong, Tống Cẩn định tìm quần áo mặc cho cô.

Kiều Trân Trân tức giận nhảy lên giường, lớn tiếng la hét không mặc. Tống Cẩn ánh mắt tối sầm lại, vứt quần áo trong tay đi, kéo rèm cửa lại, ba bốn cái đã tóm được Kiều Trân Trân vào lòng, cười xấu xa:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-172.html.]

“Em tự nói không mặc quần áo, đừng trách anh…”

“Tống Cẩn, anh khốn nạn!”

Đợi đến khi vợ chồng thu dọn xong chuẩn bị ra ngoài thì trời đã tối đen nhưng may là tầng hai của khách sạn vẫn phục vụ bữa tối, không đến nỗi để người ta đói bụng.

Ăn cơm xong, hai người nắm tay nhau đi dạo trên bãi biển gần đó. Trăng treo cao trên bầu trời, rải xuống bãi biển một mảnh ánh trăng trắng bạc, gió biển ấm áp thổi nhẹ trên má, bên cạnh nắm tay người mình yêu, cảnh tượng như vậy thực sự khiến người ta cảm thấy rất hạnh phúc.

Tống Cẩn là lần đầu tiên nhìn thấy biển, vùng biển rộng lớn vô bờ như vậy đối diện, anh cảm thấy tâm trạng cũng rộng mở hơn không ít.

Hai người vừa nói chuyện vừa đùa giỡn, đến lúc tình nồng còn không nhịn được ôm hôn, giống như đôi vợ chồng mới cưới đang hưởng tuần trăng mật.

“Trân Trân, anh thực sự cảm thấy bây giờ vô cùng hạnh phúc, cảm giác như đang nằm mơ vậy. Em xem, hôm qua chúng ta còn ở Bắc Kinh đối mặt với những người đáng ghét kia, hôm nay đã đến bãi biển xinh đẹp này đi dạo, buổi tối còn ăn tiệc hải sản xa hoa, sao lại cảm thấy không chân thực như vậy chứ!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân nhảy lên cắn một cái vào mặt Tống Cẩn, nói:

“Đau không? Đây đều là thật!”

“Nhưng mà trình độ cuộc sống của người dân các nơi trên cả nước lại chênh lệch khá lớn, em xem Bắc Kinh, xem nơi này, rồi xem căn cứ kia, có người ăn không đủ no, có người mặc vàng đeo bạc, đến bao giờ mới có thể để mọi người đều được sống những ngày tháng tốt đẹp?”

Tống Cẩn ngẩng đầu nhìn trời, mang theo một tia u sầu.

Loading...