Kiều Trân Trân vốn tưởng rằng kiểu dáng quần áo giày dép thời đại này sẽ không bằng thời hiện đại nhưng có câu nói rất hay, thời trang là một vòng tròn.
Theo quan điểm của Kiều Trân Trân, rất nhiều kiểu dáng hiện nay đã rất đẹp mắt, còn đặc biệt có hương vị, chất lượng cũng không tệ, giá cả cũng rẻ, thẩm mỹ hoàn toàn không thua kém thế kỷ 21.
Vì vậy, mua, mua, mua đến phát điên.
Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ không thiếu tiền, khi đối mặt với những thứ đẹp đẽ, thực sự rất khó kiềm chế, Kiều Trân Trân cũng không tránh khỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy nhiên, dù sao cô cũng không quên mất mình, không chỉ mua cho mình, mà còn mua rất nhiều cho gia đình, không chỉ có đám người Tống Cẩn, mà còn có nhà họ Kiều.
Bởi vì cô dự định trạm tiếp theo sẽ về lại Đại đội Hồng Kỳ một chuyến, năm ngoái lúc Tết không về, vẫn có chút nhớ mẹ Kiều. Kiều Trân Trân không ngờ rằng đến đây cô lại trở thành một người nhớ nhà.
Tivi tủ lạnh máy giặt được gửi thẳng đến Đại đội Hồng Kỳ, năm nay bên đó đã có điện, những thứ này cũng có thể dùng được, hơn nữa không chỉ mua cho ba Kiều mẹ Kiều, nhà ba anh trai cũng đều mua một bộ.
Đồ được gửi trực tiếp bằng đường sắt, không còn cách nào khác, Đại đội Hồng Kỳ không có máy bay.
Ngồi gần hai ngày một đêm, Kiều Trân Trân cuối cùng cũng đến Đại đội Hồng Kỳ, cô ngồi một chiếc xe tải lớn về làng, vì còn phải mang theo rất nhiều tivi tủ lạnh máy giặt, xe được tìm trực tiếp từ những người làm nghề chèo kéo ở ga tàu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-139.html.]
Không ngờ, nghề chèo kéo này đã xuất hiện sớm như vậy.
“Đại đội trưởng, ông mau đến đây, con gái ông về rồi!”
Vừa đến đầu làng, người tinh mắt đã nhìn thấy Kiều Trân Trân ngồi trên ghế phụ của xe tải, dáng vẻ còn xinh đẹp hơn trước, khí chất còn uy nghiêm hơn cả cán bộ huyện đến đây khảo sát trước đó, sau đó, có người vội vàng chạy đi báo tin cho ba Kiều.
Kiều Trân Trân rầm rộ trở về làng, chắc chắn sẽ gây ra một cơn bão lớn.
Bản thân cô vốn là bà hoàng bàn tán của Đại đội Hồng Kỳ, ngay cả khi cô đến Bắc Kinh trong thôn vẫn thỉnh thoảng lưu truyền lời đồn về cô, lần này càng không thể tưởng tượng nổi, ước tính có thể bị dân làng bàn tán ba năm.
Đường ở nông thôn hẹp, xe tải đi một đoạn thì không thể đi tiếp được nữa, Kiều Trân Trân không còn cách nào khác, đành phải xuống xe, đang định đi gọi anh cả đến khiêng đồ thì thấy ba Kiều đã đến, phía sau còn có Cẩu Đản.
Trong số những người vừa đi báo tin có Thiết Đản, cậu ta còn chỉ đạo em trai Cẩu Đản về nhà cũ của họ Kiều báo tin ngay.
Mỗi lần cô về nhà đều mang quà cho cậu ta, hơn nữa mọi người trong nhà đều nói cô có bản lĩnh, Cẩu Đản rất thích cô, đôi khi gặp dân làng nói xấu cô, nếu đánh được thì sẽ đánh một trận, nếu đánh không lại thì sẽ ném phân bò vào người đó.
Thiết Đản kể chuyện này cho bà nội, bà nội còn thưởng cho cậu ta hai viên kẹo trái cây.
Kiều Trân Trân không biết chuyện này, nếu biết thì dù trong lòng có hơi vui, cũng sẽ không khuyến khích trẻ con làm như vậy, thói quen đánh người này không thể dung túng, mẹ Kiều còn thưởng kẹo, thật không biết bà nghĩ gì.