Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Trân Trân liếc nhìn cô ta một cách khinh thường, không chút khách khí trả lời: “Tôn Quế Hoa, cô cũng biết đạo lý không thể nói lung tung này được sao? Tôi thấy cô bình thường chẳng thèm giữ miệng chút nào, phun phân khắp nơi, tôi cũng lười để ý đến cô! Hơn nữa, cô có chứng cứ gì chứng minh Chu Lệ Phương không phải đặc vụ không? Hay là cô và cô ta là một nhóm, hai người các cô đều là đặc vụ?”
Tôn Quế Hoa bị lời nói của Kiều Trân Trân dọa cho nhảy dựng, bình thường cô ta và Chu Lệ Phương ở cùng một chỗ chỉ nói chuyện phiếm mà thôi nên tình cảm cũng không khắng khít gì cho lắm, cô ta mới không muốn vì Chu Lệ Phương mà mình bị lội vào vũng nước đục này.
Cuối cùng, Chu Lệ Phương bị Kiều Trân Trân kéo đến phòng bảo vệ.
Chuyện của Kiều Trân Trân và Chu Lệ Phương, tuy rằng Kiều Trân Trân nói rất nghiêm trọng, da hổ kéo rất lớn, nhưng rất rõ ràng đây chỉ là tranh cãi giữa hàng xóm láng giềng mà thôi. Loại chuyện này nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ nên đưa đến bảo vệ khu phố xử lý là chuyện hợp lý.
Nhưng chuyện làm đặc vụ này thì lại không giống như thế, mặc kệ là thật hay giả, đều phải dựa theo trình tự điều tra cẩn thận một phen.
Chu Lệ Phương và Kiều Trân Trân làm bị cáo và nguyên cáo, tất cả đều bị đưa đi thẩm vấn, sau đó Kiều Trân Trân trở lại còn Chu Lệ Phương thì ở lại, điều này làm cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều.
Ngay cả Tôn Quế Hoa trước tiên cũng phải phủi sạch quan hệ với cô ta: “Tôi và Chu Lệ Phương không quen biết gì cả, chỉ nói mấy câu mà thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-120.html.]
Chuyện Chu Lệ Phương có phải đặc vụ hay không thì đương nhiên Kiều Trân Trân không biết, nhưng chuyện cô thấy cô ta lén lút gặp mặt người khác thì là thật.
Có một lần, Kiều Trân Trân ra thành phố giao hàng cho anh Giang, trong lúc vô tình thì bắt gặp được. Nhưng khoảng cách có hơi xa, góc độ cũng không tốt lắm, cho nên cô cũng không thấy rõ đối phương trông như thế nào, chỉ biết đó là một người đàn ông, trên người mặc đồng phục làm việc của xưởng cơ khí.
Ba ngày sau, Chu Lệ Phương đã được giải trừ hiềm nghi sau đó được thả trở về, cả người đều gầy đi một vòng trông có vẻ rất tiền tuỵ.
Theo lý thuyết, sau khi hiềm khi được giải trừ thì phải vui vẻ mới đúng, thế nhưng điều tra ra sự thật thì lại không dễ nghe như vậy, bởi vì Chu Lệ Phương ở trong thành có mối quan hệ nam nữ rất lộn xộn.
Tuy rằng chỉ là nắm tay một chút thôi, không có tiếp xúc gì quá nhiều, nhưng ở cái thời đại bảo thủ này thì những chuyện như vậy thì quả thật đó đã là một điều gây sốc rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chồng của Chu Lệ Phương cũng cảm thấy rất xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào gặp người khác, về phần có ly hôn hay không thì đến bây giờ vẫn chưa nghe được tin tức gì. Chủ nhiệm Hồ đã đến nhà bọn họ nhiều lần, một là khuyên giải, hai là cảnh cáo.
Tuy rằng hiềm nghi Chu Lệ Phương là đặc vụ đã được giải trừ, nhưng hành vi ăn cấp và nói xấu của cô ta là sự thật, đều là cùng tốt cáo một lúc nên không thể điều tra cái này rồi lại không điều tra cái kia được, cho nên mọi chuyện phải được xử lý cùng lúc, tóm lại thì vẫn muốn cho người tố cáo một công đạo rõ ràng.
Nhưng sau đó Kiều Trân Trân cũng không truy cứu nữa, mà chỉ yêu cầu Chu Lệ Phương công khai xin lỗi cô là được.