Cho nên, Kiều Trân Trân thường xuyên giáo dục cho Tống Cẩn để góp phần nâng cao nhận thức của anh, nhất là khi bây giờ anh còn đang là một đảng viên dự bị, càng phải học cách nhìn nhận vấn đề một cách toàn diện và học hỏi những ý tưởng tiên tiến hơn, ví dụ như học nhiều như Kiều Trân Trân cô vậy.
Nhìn Kiều Trân Trân nghiêm túc giống như một lão học giả chỉ điểm giang sơn, rung đùi đắc ý, tâm trạng vốn có chút buồn rầu của Tống Cẩn cũng tan biến ngay.
Anh ôm Kiều Trân Trân vào trong lồng ngực, triền miên thì thầm: “Trân Trân, sao em lại đáng yêu như vậy, thật muốn buộc em vào thắt lưng quần, một chút cũng không được tách rời quá đi mất.”
Sau đó, chính là rượu này rượu kia...... Vợ chồng đi sâu vào thời gian trao đổi.
Gần đây ở bên căn cứ có sữa chữa một con đường lớn, đi tới công xã bên kia chỉ cần đi xe hơn nửa tiếng mà thôi, hơn nữa còn có xe tải lớn của khu mua sắm, rất chi là thuận tiện.
Kiều Trân Trân thường xuyên chạy tới công xã bên kia để đi dạo, có đôi khi mua một chút đồ, có đôi khi chỉ đi dạo thôi, sau đó cô liền quen biết Hàn Mai Mai của bộ phận tuyên truyền tổ chức công xã.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Mai Mai năm nay mới hai mươi, cũng có đối tượng rồi nhưng hai ngươi vẫn chưa kết hôn, dáng vẻ của cô ấy rất hoạt bát đáng yêu, tính cách cũng cởi mở hào phóng, Kiều Trân Trân quen được cô ấy khi ở chợ, tuổi hai người cũng xấp xỉ nhau sở thích cũng giống nhau, đều là người thích ăn uống cho nên rất nhanh đã trở thành bạn bè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-114.html.]
Kiều Trân Trân thỉnh thoảng còn mang chút đồ ăn ngon ở nhà đến cho cô ấy, đây chỉ là thuận tiện thôi, nhưng Hàn Mai Mai dường như đã coi Kiều Trân Trân là chị em ruột, quan hệ của hai người càng ngày càng tốt lên, bởi vì côấy phát hiện đồ ăn của Kiều Trân Trân làm rất ngon, ở bên ngoài không thể nào mua được, bản thân cô ấy cũng làm không được.
Hôm nay, Kiều Trân Trân lại tới công xã mua đồ, Hàn Mai Mai liền lôi kéo cô nói chuyện phiếm.
“Chị biết không, bên căn cứ của chị đã kết hợp với chính quyền thành phố chúng ta, tuyên bố nhiệm vụ trồng cây xanh phủ xanh đồi trọc gì đó, cổ vũ các công xã ở phía dưới nhận thầu đất hoang. Thật ra nói cho dễ nghe như vậy viết là cỗ vũ thế thôi, nhưng thật ra lại là yêu cầu cưỡng chế.”
“Bên chúng em cũng có nhiệm vụ nữa, hai ngày nay em đều viết vài cái bản thảo tuyên truyền, nhưng đại đội sản xuất ở phía dưới chẳng hưởng ứng gì cả, đúng là sầu quá đi mất!”
Hàn Mai Mai vừa cắn hạt dựa vừa châm chọc, Kiều Trân Trân một chút cũng không nhìn ra cô ấy đang buồn ở chỗ nào, mà ngược lại cô thấy cô ấy lại đang rất vui vẻ ấy chứ.
“Đây là chuyện tốt mà, em lo cái gì?”
“Chuyện tốt thì là chuyện tốt, nhưng cũng phải tiếp tục triển khai, đất hoang ở nơi này của chúng ta làm gì trồng được thứ gì sống được đâu chứ. mấy năm trước, công xã tổ chức khai hoang một mảnh đất, trồng cái gì c.h.ế.t cái đó, tốn rất nhiều tiền, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.”
“Hiện tại, lại đưa xuống nhiệm vụ như vậy, bí thư công xã của chúng em buồn đến mức sắp hói luôn rồi, vốn dĩ ông ấy chẳng còn bao nhiêu tóc rồi.”