Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương186
Cập nhật lúc: 2025-10-05 00:57:00
Lượt xem: 66
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tan buổi học tối, Từ Mộng đạp xe khỏi cổng trường thì một chiếc xe máy chạy tới từ hướng đối diện.
Người cầm lái là Giang Nam, còn cô gái thấy Từ Mộng reo lên ầm ĩ.
Từ Mộng lập tức tỉnh cả .
“Đoán xem bọn tớ tìm chuyện gì nào!” Hàn Lăng Lăng xuống xe mà bảo Giang Nam đầu , chạy chầm chậm song song với Từ Mộng ríu rít : “Chú út của tớ gửi đồ cho , nhờ tớ mang đến .”
Nói , cô nàng khúc khích đầy ẩn ý, vẻ hết chuyện.
Giang Nam đang lái xe phía cũng liếc nhanh về phía Từ Mộng.
Mặt Từ Mộng lập tức đỏ bừng. Cô định đưa một tay đỡ lấy thì ai ngờ Hàn Lăng Lăng rụt tay , trêu chọc cô một phen.
“Này, Hàn Lăng Lăng!”
Hàn Lăng Lăng vỗ vai Giang Nam, hiệu cho phóng nhanh hơn một chút, cố tình để Từ Mộng hì hục đuổi theo . Cô : “Hay cho , Từ Mộng! Cậu với chú út của tớ qua với từ bao giờ thế? Thảo nào tớ cứ thắc mắc chú gửi đồ cho tớ, hóa là hai lén lút hẹn hò. Cậu tớ giận thật đấy!”
Từ Mộng đạp mệt lử, tốc độ xe cũng chậm dần.
Hàn Lăng Lăng bảo Giang Nam chạy chậm , để hai chiếc xe song song kề vai .
Từ Mộng liền nở nụ nịnh nọt: “Đừng mà, cho tớ xem . Chú thư cho tớ ?”
“Làm tớ thư chứ,” Hàn Lăng Lăng tinh nghịch, đảo mắt lanh lẹ, “Cuối tuần đến nhà tớ ? Chú bảo cuối tuần sẽ gọi điện về, dặn tớ gọi qua đấy. Tớ bảo chú rõ ràng thể gọi điện mà còn gửi thư về nhà gì. Thôi trêu nữa, cầm lấy .”
Cô vươn tay .
Lần , Từ Mộng kịp đưa tay nhận thì Hàn Lăng Lăng một tay vịn vai Giang Nam, rướn về phía , thả món đồ đang xách giỏ xe đạp của cô.
Từ Mộng liếc , thấy chỉ một lá thư mà hình như còn thứ gì đó nữa. Hàn Quý Minh ở xa như mà gửi đồ cho cô, nhưng tại gửi đến hẻm Trường Xuân mà gửi đến ngõ Sử Gia? Như chẳng trong nhà sẽ hết ? Cô đến ngõ Sử Gia chút nào!
Gặp những quen của Tưởng Tuệ Kỳ ở đó thì gì bây giờ.
Hàn Lăng Lăng nháy mắt với cô: “Chủ nhật đến ngõ Sử Gia , mà là đến nhà riêng của chú tớ. Đến lúc đó tớ sẽ qua trường tìm nhé.”
“Để tớ tự qua đó luôn cho.”
“Quên mất là đường. Vậy hôm đó tớ sẽ đợi ở bên đó nhé.” Hàn Lăng Lăng vỗ vai Giang Nam, chiếc xe máy liền tăng tốc. Cô vẫy tay chào tạm biệt Từ Mộng, chiếc xe mỗi lúc một nhanh khuất dần trong tầm mắt.
Từ Mộng đưa tay lên trán. Hình như Chủ nhật cô hẹn với Trương Minh Khanh.
Thôi kệ, qua bên điện thoại của Hàn Quý Minh xong đến tiệm của Trương Minh Khanh cũng vẫn kịp. Một cuộc điện thoại chắc cũng lâu .
Anh gửi đồ về, còn dặn cô đến điện thoại, chắc chắn là trong thời gian ngắn thể về .
Dù hai chính thức lời yêu, nhưng đây họ gần như ngày nào cũng gặp mặt. Thái độ của Hàn Quý Minh đối với cô cũng giống như đối với bạn gái.
Chỉ là thời gian họ ở bên quá ngắn, mà xa cách thì quá dài. Một cảm giác hụt hẫng bỗng dâng lên trong lòng cô.
Hàn Lăng Lăng , Trương Hiểu Vũ chạy bên cạnh Từ Mộng, giỏ xe của cô hỏi: “Bạn ? Mang đồ đến cho ?”
“Tớ cũng là gì nữa,” Từ Mộng đáp.
Trương Hiểu Vũ tỏ vô cùng hào hứng: “Hay là mở xem thử ?”
Từ Mộng cúi xuống, mở túi ni lông . Bên trong là một chiếc hộp đựng máy sấy tóc.
Ngoài còn một chiếc máy nhạc cầm tay (Walkman) bóc hộp, tuy bao bì nhưng trông còn mới.
Máy sấy tóc, máy nhạc...
Chắc là do cô từng than phiền với rằng tóc quá dày, gội đầu bất tiện, nên ghi nhớ trong lòng. Lòng Từ Mộng ấm áp trở , cảm giác trống trải lúc nãy lập tức lấp đầy.
Trương Hiểu Vũ kinh ngạc thốt lên: “Hai món đều rẻ !”
Từ Mộng khẽ “ừm” một tiếng, nhưng khóe miệng giấu nụ .
Hàn Quý Minh chuẩn cho cô món quà tuyệt vời như , cô cũng nên chuẩn gì đó cho .
hình như chẳng thiếu thứ gì. Trước đây khi cô hỏi câu tương tự, chỉ : “Anh ăn cơm em nấu.”
Thật tài nấu nướng của Từ Mộng bình thường. Cô quyết định cuối tuần rảnh rỗi sẽ tập nấu ăn, học hỏi thêm từ Hoàng Hiểu Oánh, đợi ngày về sẽ nấu cho một bữa thật ngon. như vẫn đủ. Dường như Hàn Quý Minh lúc nào cũng nhớ đến cô, còn cô thì trong suốt thời gian qua gần như quên mất , hề nhớ đến một chút nào.
Nghĩ đến đây, mặt Từ Mộng nóng bừng.
Thôi , cuối tuần chuyện điện thoại với tính .
Thời đại liên lạc còn khó khăn, gọi một cuộc điện thoại cũng tốn tiền. Hàn Quý Minh gọi về là điện thoại đường dài quốc tế, chắc sợ cô xót tiền cước nên hơn một tháng mà gọi cho cô cuộc nào.
Về đến nhà, cô vẫn còn mãi suy nghĩ về chuyện .
Trước khi cửa, Từ Mộng mở hộp xem, đúng là một chiếc máy sấy tóc thật. Chắc chắn là vì cô than phiền chuyện gội đầu khó khăn nên Hàn Quý Minh ghi nhớ. Trong lòng Từ Mộng ngọt ngào tả xiết.
Hôm nay tâm trạng của Từ Mộng đặc biệt .
Cô ở cửa, bốn trong phòng đang nghiêng ngả: “Hoàng Hiểu Oánh.”
Hoàng Hiểu Oánh ghế c.ắ.n hạt dưa, mặt tròn trông thấy: “Từ Từ về . Thôi xem nữa, ngủ , xem trộm đấy.”
Cô bạn cùng phòng nhanh chóng tắt tivi: “Vậy cũng xem lén.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong186.html.]
“Đã xem là xem.”
Từ khi Hoàng Hiểu Oánh tự kiếm tiền, cô còn chi tiêu quần áo đồ ăn vặt nhiều như , mà chuyển sang thuê băng đĩa và tiểu thuyết. Chuyện sách để học thêm kiến thức mà cô từng lẽ chính cô cũng quên mất. Dạo , bốn cô gái thường xuyên tụ tập xem phim, đến hơn 10 giờ tối mới chịu ngủ.
Từ Mộng cũng gì. Nghĩ kỹ cũng thấy thương, lẽ khi tự kiếm tiền, Hoàng Hiểu Oánh bao giờ sống thoải mái như .
Cô cũng chỉ mải chơi, chỉ là đang sống cuộc sống bình thường như bao cô gái cùng tuổi khác mà thôi.
Từ Mộng khoác vai Hoàng Hiểu Oánh: “Phim lắm ?”
Đây là đầu tiên Từ Mộng chủ động hỏi về phim ảnh. Hoàng Hiểu Oánh gật đầu lia lịa: “Hay lắm luôn. Hồi nhà tớ còn chẳng tivi nữa là, bao nhiêu phim tớ đều xem. Nếu tự kiếm tiền thì tớ chẳng bao giờ xem nhiều phim thế . Bọn tớ xem hết một bộ chỉ trong một tuần thôi đấy.”
Từ Mộng hỏi giá thuê một chiếc đĩa là bao nhiêu.
Hoàng Hiểu Oánh thở dài: “Tháng tớ tốn bộn tiền thuê đĩa . Thôi xem hết bộ tớ sẽ nghỉ một thời gian.”
Cô : “Đợi đến Tết nghỉ dài ngày tớ sẽ về quê nữa, ở đây thuê đĩa xem. Cứ hai, ba ngày là xem xong một bộ, như sẽ lợi hơn. Mà một thời gian nữa tớ hết thích xem phim thì .”
Từ Mộng nhún vai, cô cảm thấy cuộc sống như hiện tại cũng chẳng gì .
Sau khi Internet phát triển, con chẳng những sở thích khiến họ thực sự say mê như nữa.
Lúc hai chị em về đến phòng, Vương Xuyên Trụ vẫn .
Vừa thấy Từ Mộng phòng, ông liền gọi cô .
Vương Xuyên Trụ chằm chằm món đồ tay Từ Mộng: “Máy sấy tóc ?”
Phùng Yến Văn thấy vật ôm trán: “Chú Vương của con mới mang một cái đến xong. Cái là con tự mua ?”
Từ Mộng nở một nụ thật tươi: “Bạn con tặng ạ.”
Phùng Yến Văn liền với Vương Xuyên Trụ: “Vậy hôm nào mang cái của qua bên , em tự dùng.”
Nghe , Vương Xuyên Trụ mỉm , nhưng Từ Mộng thì ngơ ngác hiểu gì: “Có chuyện gì ạ?”
“Mẹ và chú bàn bạc xong . Ngày mai sẽ về Tiểu Hoàng Trang một chuyến để thăm ông bà ngoại con.”
Đầu óc Từ Mộng chút trống rỗng: “Dạ?”
Mới mấy hôm còn chuyện kết hôn cần vội cơ mà.
nghĩ , chính cô lúc cũng đang nhớ Hàn Quý Minh, đặc biệt là một tháng xa. Nếu cơ hội, cô cũng ở bên yêu mỗi ngày. Vì , cô thể hiểu tâm trạng của hai lúc .
Hôm nay xảy chuyện , Vương Xuyên Trụ cảm thấy nhất nên dọn cả. Lỡ như Từ Giải Phóng còn đến gây sự với cô, ông ở đây cũng sẽ kiêng dè đôi chút.
Vương Xuyên Trụ : “Mẹ con và chú đều thống nhất như . Bọn chú cũng còn trẻ nữa nên tính chuyện kết hôn sớm. Con suy nghĩ gì cũng thể . Sau khi kết hôn, bọn chú tạm thời vẫn sẽ ở đây. Con dọn qua bên chú ở tiếp tục ở đây đều , dù cũng gần . Căn nhà thể cho thuê tiếp, hoặc các con ở cũng .”
Thật đây ông từng nghĩ sẽ trả căn nhà .
Phùng Yến Văn giữ , vì ở Kinh Thị bà còn nơi nào khác. Tiền thuê nhà 60 đồng một tháng, bà thể chi trả .
Lúc đầu Vương Xuyên Trụ hiểu tại Phùng Yến Văn kiên quyết như . Ông là tư tưởng truyền thống, cho rằng khi kết hôn cả gia đình nên ở cùng , giữ một căn nhà riêng để gì? Chẳng lẽ để cãi thì chỗ để ? Đây là tự đào hố chôn ?
chuyện xảy hôm nay, ông nghĩ thông suốt.
Ông giờ mới hiểu, Phùng Yến Văn trông vẻ đàng hoàng, tử tế là mà đây chịu đựng bạo lực gia đình nhiều đến thế.
Bà giữ căn nhà là để giữ một đường lui cho . Vương Xuyên Trụ cũng chấp nhận điều đó.
Chuyện tiếp theo chính là mắt hai bên gia đình.
Dĩ nhiên, ý kiến của Từ Mộng cũng quan trọng.
Từ Mộng suy nghĩ một lát : “Con ý kiến gì ạ. Con chỉ mong chú đối xử với con. Nếu chú dám đối xử với , con vẫn sẽ đưa rời khỏi nhà.”
Vương Xuyên Trụ chút vui mừng.
Hôm nay ông mới kể , con gái của cô Phùng lợi hại lắm, xách một quả dưa hấu, dắt thẳng.
Thư Sách
Phùng Yến Văn cũng dành cả buổi chiều để kể cho Vương Xuyên Trụ những chuyện bí mật đây. Vấn đề giữa bà và Từ Giải Phóng chỉ dừng ở chuyện con cái, mà vấn đề lớn hơn là hai vốn đồng lòng. Có lẽ Từ Giải Phóng sợ một ngày nào đó bà phát hiện sự thật, nên mỗi khi chút nghi ngờ là thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Cũng chính vì những mâu thuẫn tích tụ lâu ngày đó mà khi Từ Mộng là Phùng Yến Văn ngay.
Vương Xuyên Trụ , khóe mắt lộ vài nếp nhăn. Ánh mắt ông Từ Mộng cũng thiết hơn . Ông định đưa tay xoa đầu cô, nhưng ngại cô lớn nên thôi. Dù , ông vẫn mỉm với cô: “Con thể bảo vệ , .”
Từ Mộng hiểu chuyện gì, nhưng dường như cũng đoán phần nào.
Đợi Phùng Yến Văn tiễn Vương Xuyên Trụ về, cô liền gọi Hoàng Hiểu Oánh hỏi: “Trong nhà chuyện gì ?”
Cả ngày cô đều ở trường, Hoàng Hiểu Oánh kể mới ban ngày Từ Giải Phóng đến đây một chuyến. Thảo nào hôm nay Vương Xuyên Trụ đợi muộn như vẫn về, còn quyết định kết hôn sớm. Dường như hai họ cho những kẻ đó thấy, cho những kẻ Phùng Yến Văn lấy chồng, chờ bà ế chồng xem.
Nếu Từ Giải Phóng rằng chuyến của ngược thúc đẩy Phùng Yến Văn quyết định kết hôn sớm hơn, sẽ cảm nghĩ gì.
Ngày hôm , Phùng Yến Văn xin nghỉ dạy, đưa Vương Xuyên Trụ về Tiểu Hoàng Trang.
Còn Từ Mộng vẫn học như bình thường.
Thứ sáu, hai mới từ Tiểu Hoàng Trang trở về. Lần về cùng chỉ hai mà còn cả Phùng Yến Võ. Anh đưa hai về nhà, để một bao đồ . Mãi đến khi tan học tối, Từ Mộng mới đến .
Chuyện cưới xin cứ thế âm thầm chuẩn .
Đầu tiên là gặp mặt cha nhà gái, đó là đến gặp cha nhà trai. Nhìn vẻ mặt của Phùng Yến Văn lúc trở về, lẽ chuyện đều thuận lợi.
Ngày cưới của hai cứ như định .
Cho đến tận khi ngày cưới ấn định, Từ Mộng vẫn cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ, thứ thật chân thật.