Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương 49:chương 49

Cập nhật lúc: 2025-09-02 01:33:55
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặt Phùng Yến Văn lập tức trắng bệch.

Năm nay cô 36 tuổi .

Con lẽ gì thì càng mong mỏi thứ đó. Cả đời , câu độc địa nhất mà Phùng Yến Văn chính là những lời nguyền rủa của gia đình .

Từ Giai từ nhỏ “mưa dầm thấm lâu”, tự nhiên cũng ít. Hơn nữa, cô rõ dùng lời lẽ nào để mắng chửi khác là đau nhất. Đối với Phùng Yến Văn lúc , sự châm chọc lớn nhất là bản thể sinh con, mà là trì hoãn qua mất độ tuổi sinh sản nhất.

Nói xong câu đó, Từ Giai cũng thoáng chút hối hận, lỡ như bà nội thì cô tiêu đời.

bà nội và chú Ba bàn với ở nhà, cứ kéo dài vài năm, đến lúc đó dù ly hôn, Phùng Yến Văn cũng tìm nào . Dù Từ Giải Phóng là đàn ông, cả, đàn ông bao nhiêu tuổi cũng muộn.

Kể cả cuối cùng hai sống với , Phùng Yến Văn cũng đừng hòng sống yên .

Ánh mắt Phùng Yến Văn lạnh : “Muốn kéo cho đến c.h.ế.t thì thôi chứ gì!”

lúc , Từ Mộng từ ngoài bước . Thấy Từ Giai trong nhà, cô theo bản năng trở nên cảnh giác. Cô và Từ Giai chẳng gì để , đặc biệt là lúc , Từ Giai đến nhà gì, chắc chắn chuyện gì .

Từ Giai đối diện với ánh mắt của Từ Mộng, bất giác chùn bước. Mấy năm tin tức xã hội, một cô con dâu bán vùng núi, chạy trốn mấy thoát đành ngoan ngoãn ở . Không từ ngày nào, bố chồng trong nhà bắt đầu đổ bệnh, bệnh bao lâu thì qua đời. Một thời gian , đến lượt con trai. Ban đầu chỉ là ăn nấm ngộ độc, đường đưa đến bệnh viện, con trai như tà ma nhập, đột nhiên nhảy xuống vách núi.

Mọi đều là do cô con dâu đó , nhưng bằng chứng.

Thư

Không hiểu , Từ Giai nghĩ đến câu chuyện đó, sống lưng lạnh toát.

Hiếm nào, cô cãi với Từ Mộng, chỉ một câu “ về đây” bỏ chạy.

Từ Mộng theo bóng lưng bỏ chạy của cô , hét với theo một câu gì đó mà cô cũng rõ. Trước đây cô như . Hồi nhỏ hai chị em chơi với , Từ Mộng ít chịu thiệt. Từ Giai đợi lúc lớn để ý thì đẩy cô một cái, đợi cô phản ứng , chính bắt đầu gào ầm ĩ, ỷ việc lớn trong nhà bênh vực. Lúc đó, chỉ Phùng Yến Văn là bảo vệ cô.

Phùng Yến Văn lạnh lùng bóng lưng Từ Giai, nghĩ đến những lời cô , trong khoảnh khắc đó, cô thực sự đồng quy vu tận với đám . Dù cô cũng quá quen thuộc nhà họ Từ, chỉ cần bỏ một chút thuốc chuột đồ ăn là cả đám sẽ tiêu đời.

khi thấy Từ Mộng, cô nghĩ, hà tất vì đám đó mà đánh đổi mạng sống của . Cô còn Mộng Mộng.

sống hơn tất cả bọn họ, hiên ngang sống ngay mắt họ, họ tức tối, dằn vặt, như cũng đủ hả giận.

Lúc Từ Mộng , Phùng Yến Văn phòng. Cô bé bếp, rót một cốc nước đun sôi để nguội. Đang chuẩn uống thì Phùng Yến Văn hoảng hốt xông , giật lấy cốc nước, đổ chậu hoa lấy một cốc nước máy đưa cho Từ Mộng, : “Con uống cái .”

Từ Mộng hiểu gì, nhưng cô mấy tiếng uống nước, khát khô cả cổ, bèn ngửa đầu uống cạn.

Hai con gì, nhưng đều ngầm hiểu. Sự việc rõ ràng, Phùng Yến Văn câu trả lời chắc chắn, đúng là nhà họ Từ lừa dối cô bao nhiêu năm qua!

“Mẹ, định thế nào?”

Từ Mộng kê một chiếc ghế, mái hiên. Phùng Yến Văn đối diện, thong thả ngả , ánh mắt càng thêm kiên định.

Thật   bà quyết định ly hôn từ lâu, bây giờ chỉ là một lời giải thích rõ ràng.

“Mẹ dành thời gian tìm họ chuyện,” Phùng Yến Văn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-49chuong-49.html.]

“Nếu họ chịu ly hôn, cứ kéo dài thì ạ?”

“Thì cũng ly hôn. Ly hai năm cũng thể đơn ly hôn.” Chỉ là hai năm , cô 38 tuổi.

bây giờ cần nghĩ nhiều như . Chỉ cần nghĩ đến việc khi ly hôn, sẽ còn chút quan hệ nào với đám đó nữa, Phùng Yến Văn cảm thấy vô cùng vui sướng.

Bà quyết định, thể chậm trễ, hôm nay đến nhà họ Từ một chuyến.

Kết quả là đến nơi thấy tiếng ồn ào: “Chị , chị ? Có nhà các đuổi chị ? Mẹ kiếp nhà các , các thật sự đuổi chị !”

Nghe thấy giọng , lòng Phùng Yến Văn ấm .

Người nhà đẻ của cô đến.

Nhà đẻ của Phùng Yến Văn ở xa, tại một vùng nông thôn giáp ranh với Hà Bắc. Giao thông bây giờ tiện lợi, ngoài dịp Tết và sinh nhật bố , bình thường bà ít khi về. Số Phùng Yến Võ đến nhà họ Từ càng ít hơn. Một là vì nhà chị gái đông , mỗi đến đều cảm thấy gò bó. Hai là bà cụ Tiết dễ gần, còn cằn nhằn.

Năm đầu khi Phùng Yến Văn mới cưới, Phùng Yến Võ đến chúc Tết. Từ xa đến còn xách theo một giỏ trứng gà và đặc sản quê. Bà cụ Tiết thấy túi lớn túi nhỏ cũng vui vẻ mặt. Đến bữa ăn, Phùng Yến Văn lấy sáu quả trứng, một bát trứng xào hẹ.

Lúc đó Phùng Yến Võ mới mười bốn tuổi, là một nhóc ranh, nhiều tâm địa. Lúc ăn cơm, chỉ gắp thêm mấy đũa trứng mà bà cụ để ý. Cơm còn ăn xong, bà gõ đũa dạy dỗ Từ Đại Vệ, bảo đến nhà khác ăn cơm ý tứ, một câu giáo dưỡng, hai câu quy củ. Đây là dạy cháu, rõ ràng là đang ám chỉ Phùng Yến Võ.

Em vợ đến nhà ai từng chịu cảnh bao giờ? Không khí lúc đó khó chịu.

Tức đến mức Phùng Yến Võ liền đập cửa bỏ ngay tại trận.

Hôm nay, tin nhà chị gái xảy chuyện từ miệng Trương Quế Phân, Phùng Yến Võ là thì thôi, tới cùng. Anh liền xách hai con gà đến tận nhà.

Bà cụ Tiết chắc còn nhớ chuyện giỏ trứng năm đó, đôi mắt đục ngầu chằm chằm Phùng Yến Võ đầy vẻ giang hồ, thèm thuồng hai con gà của . Đó là thịt gà, béo mập, mỗi con chắc đến mười cân, cứ thế vứt mái hiên mà thấy xách nhà. Bà lẩm bẩm: “Bình thường thấy xách gà đến bao giờ , hôm nay mặt trời mọc đằng Tây , mà xách nhiều đồ thế . Con dâu Hai, mau dọn ghế cho . Cậu của Mộng Mộng, vài lời rõ với .” Bà vẻ của một bà chủ.

Phùng Yến Võ cũng từ đến mà hôi rình, bà vốn ghét nhất đám nhà quê .

Vương Mỹ Lệ cũng ghét , tránh như tránh tà, dọn mấy chiếc ghế , đặt ở chỗ xa cửa nhà nhất.

Phùng Yến Võ lạnh, con mụ luôn cao, bình thường ít ngáng chân chị .

Anh cố ý tiến gần cô : “Đây là ai thế nhỉ, tại ít đến nhà quá, đến họ hàng cũng nhận hết.”

Vương Mỹ Lệ hét lên bỏ chạy, bốc mùi gì mà hôi c.h.ế.t .

Từ Mộng thấy cảnh , mắt sáng lên. Cô ấn tượng về .

Phùng Yến Võ cũng hơn cô bao nhiêu tuổi.

Hồi nhỏ về nhà bà ngoại, dẫn cô lên núi bắt chim, xuống sông bắt cá, thiếu trò gì vui. Mãi lấy vợ, dáng lớn mới dẫn cô chơi điên cuồng nữa. Phùng Yến Võ là , nhiều chặn đường Từ Giải Phóng ở bên ngoài để dằn mặt, xả giận cho cô.

“Cậu!” Từ Mộng gọi to một tiếng, vui vẻ chạy tới. Thấy Phùng Yến Võ, cô cũng chê bai, tiến gần, liên tục hỏi: “Sao đến đây? Cậu đến bằng gì ? Ở nhà khỏe , Bân Bân ngoan ạ?”

Phùng Yến Võ lấy vợ muộn, vợ sinh một con trai, năm nay mới một tuổi rưỡi. Từ Mộng vẫn nhớ Tết về nhà bà ngoại một chuyến, lúc đó Bân Bân mới một tuổi, là một cục bột trắng hồng mới bập bẹ , thấy cái gì cũng thèm ăn, đáng yêu.

Năm ngoái, Phùng Yến Võ mở một trang trại gà trong thôn. Mùa hè là lúc bận nhất, lo phòng dịch cúm gà, lo việc nhà, thêm con trai ốm một trận đó nên dạo mới rảnh rỗi hơn một chút.

Loading...