Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương 43:chương 43
Cập nhật lúc: 2025-09-01 23:18:36
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây là sự hợp tác gần đây với mấy nhóc. Phần chúng bán , cô sẽ chia cho một nửa lợi nhuận.
Có những việc mà hai con . Ví dụ như mấy đứa trẻ thể chạy khắp ga tàu hỏa, còn hai trông hàng dưa hấu nên chỉ thể một chỗ. Chúng nó chạy nhảy khắp nơi, chuyên bán ở cổng . Có hôm may mắn thể kiếm mười đồng, chúng vui khi việc .
Lúc , trường học còn khuyến khích học , phường phố cũng ủng hộ. Có việc sẽ gây thêm phiền phức.
Từ Mộng dặn dò kỹ lưỡng phạm vi hoạt động của mấy nhóc, cho chúng chạy lung tung mới để chúng . Cô cũng quá lo lắng, mấy đứa lớn lên ở gần ga tàu hỏa, quen thuộc khu vực . Hai con bắt đầu bày hàng bán dưa hấu.
Phùng Yến Văn cũng lấy tinh thần. Trước đây Từ Mộng với bà, công việc lâu, nhiều nhất là đến khi học sinh khai giảng, tính cũng đến một tháng. Bây giờ một ngày kiếm bảy, tám mươi đồng lợi nhuận thành vấn đề. Sau khi mấy đứa nhỏ giúp, một ngày còn thể kiếm thêm năm, mười đồng. Hai cũng định lấy tiền của chúng, một phần đều dùng việc xây dựng khu vực chung của nhà.
Khoảng hai giờ chiều, ba đứa trẻ đều . Lão đại chỉ túi áo yếm đầy tiền lẻ của : “Dì Phùng, bán hết ạ, tiền đây ạ.”
Cô đưa cho chúng một trăm tấm bản đồ, bán hết sẽ mười đồng lợi nhuận. Phùng Yến Văn lấy tiền, cất một chiếc túi nhỏ khác, rút mười đồng đưa cho lão đại. Cậu bé nhận tiền, liền cùng các em vui vẻ chạy .
Từ Mộng : “Không ngờ một ngày chúng nó thể bán nhiều như .”
Tâm trạng Phùng Yến Văn cũng lên: “Mẹ cũng ngờ. Con xem, chờ các con khai giảng, cũng mang bản đồ bán thì thế nào?”
Trong thời gian bán bản đồ cho bọn trẻ, bà âm thầm quan sát, thấy chúng bán ít. Lòng bà dần yên tâm hơn, cũng âm thầm đưa quyết định. Kể cả khi khai giảng, việc bán dưa hấu nữa, cô vẫn thể bán bản đồ ở ga tàu hỏa.
“Dạo cũng xem , mấy đứa nó một buổi cũng kiếm vài đồng. Mẹ tham lam, chờ con học, sẽ ga chuyên bán bản đồ du lịch, còn bán thêm thứ khác. Một ngày mười đồng tám đồng, dựa tiền đó cũng thể sống . Cho nên ly hôn với Từ Giải Phóng, cũng thể sống .”
Đối diện với ánh mắt kiên định của , mắt Từ Mộng dần sáng lên.
Thì nghĩ như .
“Nó chịu về?”
Bà cụ Tiết kinh ngạc bật dậy giường, miệng há hốc ngậm .
Bà tin, chẳng lẽ thể vì mấy chuyện vặt vãnh trong nhà mà ly hôn ? Trên đời gì phụ nữ nào chịu nổi chồng mà đòi ly hôn? Bây giờ bà chỉ hận thể lập tức bò dậy khỏi giường, túm tai Phùng Yến Văn bắt nó suy nghĩ cho kỹ, xem tình cảnh của .
“Thằng Ba, mày ngoài , tao chuyện hỏi chị dâu Hai của mày.”
Từ Giải Phóng cũng đang rối bời. Hắn vẫn còn tình cảm với Phùng Yến Văn, ly hôn. thái độ của cô, rõ ràng là nhất quyết ly hôn cho bằng . Hắn thoáng chút sợ hãi, nếu ly hôn, còn thể tìm phụ nữ nào như Phùng Yến Văn ?
Trong phút chốc, trong đầu hiện lên nhiều điểm của Phùng Yến Văn.
Phùng Yến Văn trẻ hơn tám tuổi, xinh , còn là sinh viên đại học.
Năm đó, khi họ kết hôn, cô còn đỗ đại học. Ai cũng . Lúc đó trong nhà còn dặn giữ cô cho chặt, trong đại học nhiều cám dỗ, lỡ cô yêu đương chịu về thì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-43chuong-43.html.]
Từ Giải Phóng bước khỏi phòng bệnh, đờ đẫn.
Bà cụ Tiết sa sầm mặt, nhướn mày lên, hùng hổ hỏi: “Rốt cuộc là thế nào? Con vợ thằng Ba đòi ly hôn? Nó thằng nào ở ngoài ? Nó dám đòi ly hôn? Còn con tiện nhân nữa, chúng mất công nuôi nó bao nhiêu năm?”
Vương Mỹ Lệ chút ngượng ngùng: “Mẹ xem, là chuyện năm đó, nó ạ?”
Thư
Nói tuyệt tình như , ngay cả 88 đồng tiền thách cưới cũng đòi trả , đúng là vả mặt nhà .
Có một chuyện, hàng xóm cũ trong ngõ ai mà , chỉ là thôi. Hơn nữa cũng chỉ phong thanh, chuyện bằng chứng xác thực. những đó tuổi đều lớn, với bà cụ Tiết, đến mức chạy đến mặt Phùng Yến Văn mà bậy.
Mặt bà cụ Tiết càng trầm hơn: “Lúc tìm vợ ở quê cho thằng Ba, chẳng là vì con gái quê thật thà, chịu khó . Xem nó cũng thật thà gì. Có nó thằng nào ở ngoài ?” Bà tin chắc rằng phụ nữ rời bỏ đàn ông, tám phần là vì một đàn ông khác.
Kết quả là Phùng Yến Văn đúng là đảm đang, nhưng họ quá tự mãn, coi cô gì. Ban đầu còn quá đáng, nhưng tâm tính con sẽ đổi. Một lời dối một nghìn , cuối cùng chính cũng tin là thật.
Vương Mỹ Lệ lắc đầu: “Hôm qua bọn con hỏi thăm , hai con nó thuê nhà ở. Chủ nhà là mấy đứa trẻ con, đứa lớn nhất mới tám tuổi. Con nghĩ khả năng đó, cho nên con nghi là nó chuyện.”
Ánh mắt bà cụ Tiết càng thêm độc địa: “Biết thì ? Giờ nó tuổi , chúng cứ kéo dài vài năm ly hôn. Chỉ cần ly hôn, nó sẽ cách nào tái hôn. Vài năm nữa, qua tuổi bốn mươi, dù nó tìm ai thì cũng sinh con nữa. Nó mồng một thì chúng ngày rằm! Mày gọi thằng Ba đây cho tao.”
Vương Mỹ Lệ thở dài, lương tâm hiếm hoi vài phần bất an, cảm thấy bà chồng thật sự là thất đức. cô cãi với bà ở bệnh viện nên đành ngoài gọi .
Lúc Từ Giải Phóng mới ngơ ngác bước , thấy thẳng hơn , cơ thể trông cũng khá hơn, chút ngạc nhiên thêm vài , liền thấy giọng bất mãn của bà cụ Tiết:
“Nhìn cái gì mà , tao khá hơn , thể tự xuống giường.”
Từ Giải Phóng thở phào nhẹ nhõm.
Bà cụ Tiết dùng tay nhấc chân lên, từ từ xoa bóp. Chân bà hôm nay cảm giác trở , bác sĩ dặn vận động nhiều, nếu sẽ huyết khối. Giờ đây, bà là một bà lão đầy sức chiến đấu, đánh một trận trường kỳ thì một cơ thể khỏe mạnh. Bà truyền đạt “tinh thần hội nghị” cho Từ Giải Phóng, cuối cùng mới :
“Tóm , mày cứ cắn c.h.ế.t chịu ly hôn. Tao tin nó thể chiêu trò gì khác. Kéo dài thêm vài năm nữa nó cũng già , thể về. Thằng Ba , trong ba em, tao lo nhất là mày. Mày xem già thì thế nào, vẫn dựa cháu trai chứ. Mày hồ đồ, tiền bạc giữ cho chặt. Nó sinh con cho mày, một đồng cũng cho nó tiêu. Mày cũng vì nó dỗi mà mềm lòng, ?”
Không con chung, vẫn một cách. Cho nên đối với cháu trai còn hơn đối với vợ trăm nghìn , còn trông cậy cháu trai dưỡng lão.
Việc học của Từ Đại Vệ, cũng góp công lớn, mỗi tháng cho một trăm đồng tiền sinh hoạt.
Lúc mặt bà cụ Tiết mới lộ nụ hài lòng, thêm vài câu coi trọng . Bà chỉ sợ con trai mềm lòng, phụ nữ dỗ dành, dọa nạt một chút là mất hết lý trí, đem tiền đưa hết cho cô . Bà nay luôn giám sát chặt chẽ, dù mong con dâu về, nhưng vẫn coi tiền bạc nặng.
Tiền của con trai thể cho cháu trai, nhưng tuyệt đối thể để ngoài hưởng lợi!
Từ Giải Phóng gật đầu mạnh. Thu nhập của bây giờ tồi, lái xe tải một tháng vài trăm, khi việc nhiều còn hơn một nghìn. Số tiền đều tiết kiệm, chuẩn đợi David cưới vợ sẽ lấy một khoản lớn. Lấy một lúc mới thể hiện sự hào phóng của chú như . Đến lúc đó David chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt, cũng sẽ hiếu thuận với chú .
Còn về Phùng Yến Văn, nếu cô dùng chuyện để uy h.i.ế.p , thì cô nhầm. Đừng bây giờ cô sống , chờ đến ngày nào đó ở ngoài sống nổi, lóc về, trừ khi hạ hơn nữa, nếu nhất định cho cô một bài học.
Sau khi quyết định, Từ Giải Phóng gật đầu mạnh một cái.