Quả nhiên, chị Lưu hỏi ý Lưu Tiến, và bé hề phản đối. Người phụ nữ ban nãy trông thật hiền hậu dễ gần, khiến chút ác cảm nào.
Tiền thuê nhà sẽ trả nửa tháng một , cũng để bọn trẻ tiêu pha linh tinh. Hiện tại, gia đình Lưu Tiến đơn vị cấp gạo và nhu yếu phẩm, mỗi tháng còn mười đồng trợ cấp, nhưng tiền đó chẳng thấm .
Thực , cha Lưu Tiến cũng để một khoản tiết kiệm. Lúc , của bọn trẻ đến, là đón chúng về nuôi. kết quả thì ? Người thì đón , mà tiền thì cầm mất. Vốn dĩ họ cũng là họ hàng xa, chẳng mấy khi gặp mặt nên tình cảm gì. So với mấy đứa cháu, tiền bạc xem còn hấp dẫn hơn. Người , tiền cũng khó mà đòi .
Đây gọi là thích, là nhà đấy.
Sau , chị Lưu cũng nghĩ thông suốt, bèn để Lưu Tiến tự quản lý chi tiêu. Thằng bé bảy, tám tuổi , thời kháng chiến những đứa trẻ tầm thể đưa thư, đánh giặc. Cha còn, sớm muộn gì chúng cũng tự học cách trưởng thành. Từ nay về , tiền nong cứ giao cho chúng tự quản.
Sau khi trả 25 đồng tiền thuê nhà, căn phòng coi như quyết định.
Phùng Yến Văn hề thấy tiếc tiền, ngược còn vui vẻ nghĩ thầm: Lần thì đừng ai mong khuyên trở về nhà họ Từ nữa!
————
Phòng thuê xong, việc tiếp theo là chuyển nhà.
Hai con lúc rời vốn chẳng mang theo nhiều đồ đạc. Họ về lấy tấm ván giường hôm qua mới khiêng về, qua nhà Vương Xuyên Trụ chọn một vài món đồ nội thất cũ. Có những món còn sứt sẹo, thiếu chân thiếu tay. Vương Xuyên Trụ vẻ thấy chúng vướng víu nên bán cho hai con.
Thường Hỉ ban đầu chút nỡ, nhưng nhà của Lưu Tiến cũng xa lắm.
Căn nhà thật khiến khác ghen tị. Nghe cha mất của Lưu Tiến là một tài giỏi. Sau khi Lưu Tiến đời, ông tự tay sửa sang nhà cửa mấy . Bốn gian phòng đều do ông tự dựng khung xương, ốp ván trắng trần thả. Tường trong nhà cũng sơn sửa cẩn thận, theo đúng kiểu " trắng xanh" đang thịnh hành lúc bấy giờ.
Vốn Phùng Yến Văn còn lăn tăn, nhưng khi thấy căn nhà thế , bà thể chê tiền thuê đắt nữa.
Tiền thuê hề đắt, chỉ là bà tiền mà thôi. Tiền nào của nấy, một căn phòng nhỏ ọp ẹp bên ngoài cũng giá hai mươi đồng , căn nhà lấy giá 50 đồng thực sự quá xứng đáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-25chuong-25.html.]
Thư
Trong sân vốn trồng cây cối, nhưng mấy đứa trẻ nhà Lưu Tiến rõ ràng chăm sóc nên cây c.h.ế.t khô cả, chỉ còn trơ đất, khiến sân trông càng thêm trống trải.
Từ Mộng gần như rưng rưng nước mắt: “Nhà thật đấy ạ.”
Một căn nhà như thế , dù ở trong khu tập thể đông đúc cũng thuộc loại nhất. Sao thể cho thuê chứ!
Chị Lưu cảm thán: “Ông của chúng nó còn định đưa con đến ở, nhưng hộ khẩu ở thành phố nên mới thôi. Bố của chúng là tài giỏi, chỉ tiếc là qua khỏi vụ cháy... Nhà tìm thuê khó, nhưng để tìm gia cảnh đơn giản như hai con cô thì dễ.”
Thật cũng vài gia đình già trẻ nhỏ đến hỏi thuê. Có nhà qua dễ tính, nhà chê tiền thuê đắt, kén chọn đủ điều. Thậm chí còn những lời khó , cứ như thể vớ của hời ngoài đường . Thế nên, thuê chọn nhà, mà là nhà chọn thuê.
Từ Mộng thấy chị Lưu vẻ là quyết định việc nên hỏi luôn: “Khoảnh đất trong sân đây dùng để trồng cây, bỏ thì tiếc quá, cháu thể trồng ít rau ạ?”
Chị Lưu sáng mắt lên: “Cứ trồng , nếu tiện thì cho bọn trẻ một ít. Mấy đứa nhỏ khổ quá, khi bận quên mang thức ăn sang, chúng nó chỉ ăn cơm với dưa muối qua ngày.”
Từ Mộng thầm nghĩ: “... là cán bộ của nhân dân, hễ cơ hội là tranh thủ ‘vặt lông cừu’ từ thuê nhà ngay.”
Dù , “ vặt lông” vui vẻ.
Nhà thêm , khí cũng trở nên ấm cúng hơn.
Chị Lưu và giúp họ chuyển đồ trong, dặn dò xong xuôi cũng về.
Từ Mộng một vòng quanh nhà để quét dọn, sắp xếp giường ngủ . Rèm cửa hôm nay mua kịp, nên cô tạm đặt chiếc giường mới mua phòng trong.
“Mẹ ơi, con thấy ngoài sân thể trồng ít hành, gừng, tỏi. Mùa trồng cải con ?” Miền Bắc nước quý, nhưng nước rửa mặt, tắm giặt cuối cùng đều thể giữ để tưới rau, cần dùng nước máy.
Phùng Yến Văn cũng đang nghĩ đến chuyện đó. Lúc nãy bà qua sân, ở giữa xây bồn hoa, rõ đây trồng hoa trồng rau, giờ thì trống .
Mấy đứa trẻ ban đầu chỉ từ xa, một lúc , cả ôm một chiếc cuốc .