Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương 250
Cập nhật lúc: 2025-10-12 02:23:48
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Mộng tám tuổi, trong tay xách theo một cái thùng to đùng, bên trong đựng đầy ắp quần áo.
Năm đó, bà Vương Mỹ Lệ mới sảy thai, bà cụ Tiết liền sai Từ Mộng ngoài giặt giũ.
Thời tiết hôm nay thật sự cho lắm. Từ Mộng xổm vòi nước, miệng lẩm bẩm gì đó, dùng chày gỗ đập mấy bộ quần áo, đổ ít bột giặt, tiếp tục đập tới tấp, tiếng động nhỏ: "Bắt giặt quần áo , giặt cho các xem, giặt cho thật sạch ."
Cô bé con tính tình cũng ghê gớm. Đập quần áo xong, cô xả qua loa xách chiếc thùng nặng trịch trở về.
Hàn Quý Minh thấy chiếc eo nhỏ của cô đè cong xuống, bước tới giúp một tay, nhưng bàn tay đưa xuyên qua tay cô, tan hư .
Hóa chỉ thể tận mắt chứng kiến tất cả những điều , mà thể gì. Hồi nhỏ Từ Mộng lớn lên như thế nào? Hóa cô là một đứa trẻ lanh lợi như .
Tấm ga giường giặt sạch, ngủ chắc chắn sẽ khó chịu, nhưng điều đó trong phạm vi suy xét của Từ Mộng. Cô bé xách thùng quần áo lớn đến cửa nhà, gặp phụ nữ mập mạp, Hàn Quý Minh nhận đó là của Trần Hổ.
"Ôi, Từ Mộng, bà nội cháu bắt cháu việc ?" Mẹ Hổ Tử bước tới, thấy trong thùng, tấm ga giường ướt sũng chắc chắn vắt khô, vội vàng gọi cô bé cùng vắt cho khô nước.
Khoảnh khắc tay chạm tấm ga giường, bà nhịn : "Con bé , để bà nội cháu thế nào cũng lột da mày cho xem."
Trên khuôn mặt non nớt của Từ Mộng hiện lên vài phần khinh thường: "Cháu sợ họ . Có giỏi thì đ.á.n.h c.h.ế.t cháu . Hơn nữa, cha cháu chắc chắn sẽ về tìm cháu. Đợi họ về, cháu sẽ đưa cháu rời khỏi nhà họ. Đến lúc đó cháu sẽ ăn thịt heo, cố tình bưng bát đến mặt họ mà ăn, cho Từ Giai thèm c.h.ế.t, cho bà già thèm c.h.ế.t."
Mẹ Hổ Tử cũng ưa gì cả nhà đó, lớn cả mà cứ chấp nhặt với một đứa trẻ con.
Hai cùng vắt tấm ga giường, cuối cùng cũng khô bớt. nước mặt đất vẫn còn nổi đầy bọt xà phòng. Mẹ Hổ Tử thở dài một : "Nếu bà nội cháu đánh, thì cứ chạy sang nhà bác."
Từ Mộng tự tin đầy về nhà. Chẳng bao lâu , quả nhiên một bà lão tay xách cây gậy, đuổi theo một cô bé chạy ngoài. Từ Mộng chạy gào t.h.ả.m thiết: "Bà nội ơi, con sai , nhưng tấm ga giường đó to quá, con vắt khô . Bà đừng đ.á.n.h con, đau quá, đau quá."
Rõ ràng cây gậy còn đ.á.n.h trúng , nhưng tiếng gào của Từ Mộng cả con hẻm đều thấy. Rất nhanh từ trong nhà : "Bà cụ ơi, Từ Mộng nhà bà hiểu chuyện lắm . Trời lạnh thế , lúc nãy thấy nó xách đồ về, đổi là con nhà khác chắc chắn . Hơn nữa, tấm ga giường vốn dĩ cũng dễ giặt, giặt sạch cũng thể trách con bé ."
Từ Mộng chắc quen với chiêu trò , ngoài liền biến thành bộ dạng đáng thương, nước mắt lã chã, xin bà cụ Tiết.
Bà cụ Tiết một nửa là tức vì tấm ga giường, một nửa là tức vì con bé diễn sâu Từ Mộng, ôm n.g.ự.c thở hổn hển: "Con ranh con , giặt một tấm ga giường tốn hết nửa túi bột giặt mà vẫn sạch. Lúc nãy tao ngửi thấy mùi thơm nồng nặc, mày tự sờ xem, ai giặt đồ như mày ."
Từ Mộng oà : "Con sai , con thật sự sai , con dám nữa."
Lúc Hổ Tử cũng từ trong nhà , che cho Từ Mộng: "Bà cụ, nhà bà lớn. Mấy thứ ga giường vỏ chăn , đến lớn chúng còn giặt sạch, bà bắt một đứa trẻ giặt, còn nó giặt sạch bong, đây là khó ."
Đợi đuổi bà cụ Tiết , Hổ Tử dắt tay Từ Mộng nhà .
Từ Mộng cái khăn mặt nát như xơ mướp, chịu để Hổ Tử lau cho, tự vốc một nắm nước vỗ lên mặt. Nước vốn nóng bỏng, tay Từ Mộng ít vết nứt nẻ, lúc cho tay nước ấm, cô bé thoải mái đến nheo cả mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-250.html.]
Lúc ăn cơm tối ở nhà Hổ Tử, bà cũng chia cho Từ Mộng một bát mì nhỏ: "Đây, ăn ."
Từ Mộng quen với việc ăn chực uống chực ở nhà bác, ăn từng miếng nhỏ, mắt híp thành một đường kẻ: "Bác gái, đợi con lớn lên, kiếm tiền, nhất định sẽ hiếu thảo với bác."
Lời cô cũng thường với Phùng Yến Văn, lúc nào cũng dỗ bà vui.
Quả nhiên, Hổ Tử cũng vui, khóe miệng cong lên, đưa ngón tay mũm mĩm chọc lúm đồng tiền của Từ Mộng: "Toàn những lời dỗ . Người con hiếu thảo nhiều lắm, đến lượt bác ?"
Đến 8 giờ rưỡi, Phùng Yến Văn mới từ bên ngoài trở về. Bà là giáo viên tiếng Anh cấp hai, thường xuyên sớm về muộn. Con gái ở nhà chồng đối xử thế nào, bà cũng rõ. Thấy con gái từ nhà Trần Hổ chạy , bà đại khái cũng đoán , dắt con gái đến mặt Hổ Tử: "Chị cả, nó ở nhà chị ăn chực ."
Phùng Yến Văn dắt con gái về. Nhìn đôi tay đỏ ửng của con, bà chút đau lòng, với Từ Mộng: "Nếu cha và ly hôn, con theo ?"
Từ Mộng tám tuổi, ly hôn là chuyện gì. Cha cô thường xuyên câu đó ngoài miệng, nhưng thật một nào ly hôn thật sự. đây là đầu tiên Phùng Yến Văn đề nghị ly hôn. Cô , đang nghiêm túc.
Phùng Yến Văn sờ đầu cô bé. Bà con gái thông minh, mỗi đều cố gắng tránh đánh. dù nó cũng là một đứa trẻ, đấu cả một gia đình như . Nếu bà ở đây, Từ Mộng lẽ nhà ăn tươi nuốt sống .
Không bao lâu , liền xảy chuyện Phùng Yến Văn bà cụ dội một gáo nước lạnh đầu. Mùa đông lạnh giá, dội nước lạnh còn cố tình cho quần áo, rõ ràng là hành hạ . Phùng Yến Văn ốm nặng một trận.
Thư Sách
Sau , Phùng Yến Văn đ.á.n.h đến sợ, bà bảo con gái ngoài chơi nhiều hơn, vì Từ Mộng ở nhà cũng sẽ đánh. Ông Từ Giải Phóng nổi điên lên thì cần đúng sai, tâm trạng là đ.á.n.h . Từ khi Phùng Yến Văn đề nghị ly hôn, ông càng đa nghi.
Chính năm đó, Từ Mộng bắt đầu dần dần thích chạy sang hẻm Sử Gia.
Cô quen một bạn mới, tên là Hàn Lăng Lăng. Nhà cô bạn lớn, phòng riêng để bài tập. Mẹ của Hàn Lăng Lăng cũng , thấy Từ Mộng hiểu chuyện liền khen cô.
Từ Mộng thích đến nhà bạn bài tập. Viết xong bài, hai thể xem TV một lát. Thời đó TV còn phổ biến, trong hẻm chỉ vài nhà điều kiện khá giả mới mua nổi.
Phùng Yến Văn luôn sợ phiền khác. Mỗi Từ Mộng qua đó, bà đều dặn dò con một chút, ăn mặc sạch sẽ hơn, dù quần áo cũ kỹ.
Cũng may, lớn nhà họ Hàn đều hòa nhã, còn mời cô ăn những món ngon. Ban đầu Từ Mộng ăn một chút, học thì sẽ từ chối. Cô sắc mặt khác. Thẳng đến một , một cô đầu bếp họ Lý gọi cô , bưng một đĩa bánh ngọt : "Đĩa bánh , nhà ăn hết định bỏ , cô mang về thì mang ."
Giọng điệu như đang bố thí cho ăn mày.
đối diện với ánh mắt của cô đầu bếp, Từ Mộng thể nổi lời cảm ơn.
Vừa Hàn Lăng Lăng ở đó. Đứa con gái mười một tuổi của cô đầu bếp dựa cửa : "Đừng tưởng là đồ ăn thừa, loại như cô chắc chắn ăn nổi . Bình thường cô ăn đồ thừa của họ , cứ tưởng cô sẽ thích lắm." Giọng điệu cô vô cùng khinh miệt.
Từ Mộng khẽ nhếch cằm: "Không cần , nhưng vẫn cảm ơn cô."
Cô bé ngạc nhiên cô: "Cô cần , giả vờ cái gì chứ? Thứ dù để một ngày mang về cũng là đồ . Đừng tỏ như từng ăn đồ ngon lắm . Cô cần thì đổ cho ch.ó ăn."
Từ Mộng khóe miệng giật giật, cô ngay lời ho.
Lúc , ở góc phòng xuất hiện một thiếu niên. Cậu khoanh tay ngực, đang chằm chằm về phía . Thấy cô bé từ chối Tôn Miểu, chút bất ngờ, nhếch mép . khi thấy câu cuối cùng của Tôn Miểu, mất kiên nhẫn nhíu mày, quát một tiếng: "Tôn Miểu!"