Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-10-12 02:18:17
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Bà ngoại Phùng thấy con gái trừng mắt , liền : "Năm nay giúp nó trông con một năm, khiến nó tĩnh tâm để ăn. Năm nay cũng kiếm chút tiền đấy."

Phùng Yến Văn tò mò hỏi: "Làm ruộng thì kiếm bao nhiêu tiền chứ ạ? Đóng thuế nông nghiệp, mua phân bón khi còn đủ."

Bà ngoại Phùng đếm đầu ngón tay tính toán: "Trồng ít thì kiếm tiền, nhưng trồng với quy mô lớn thì mới giá trị. Trong thôn họ bây giờ nhiều trồng trọt mấy. Năm nay, nó thầu hết ruộng đất xung quanh, trồng hơn 100 mẫu bắp. Chỉ riêng bắp năm nay thu mười mấy vạn cân, đó là còn kể những thứ khác. Nó trồng lo bán , nhà máy của em trai con thể thu mua hết."

Mắt Phùng Yến Văn trợn tròn: "Nhiều đất như , hai trồng hết ạ?"

Bà ngoại Phùng : "Bây giờ chẳng máy móc nông nghiệp . Lúc thu hoạch bắp, em trai con cho nó mượn xe mấy ngày, cũng chỉ bận rộn mấy ngày đó thôi. Trong nhà còn một đàn con, lúc thật sự xuể, đều qua giúp nó nấu cơm mấy ngày."

Phía Bắc, ruộng đất bằng phẳng, máy cày một lượt là xong. Trước đây nhà nhiều ruộng nên nỡ thuê cày, nhưng bây giờ ruộng nhiều quá hết. Trước vụ cày cấy mùa xuân, tốn chút tiền thuê cày xới đất. Đến lúc gieo hạt thuê vài gieo. Trồng bắp chỉ hai việc chính: một là bón phân, hai là trừ sâu.

Mỗi năm chỉ mùa thu hoạch bắp là bận rộn một chút, cần bẻ, chở về nhà phơi, phơi khô tẽ hạt... Nhà chị Phùng Yến Tước gì khác, chỉ thiếu.

Về đầu càng lo, Phùng Yến Võ mở trại gà, từng bắp vẫn thể tiêu thụ hết.

Phùng Yến Văn hỏi: "Trại gà của em út vẫn kiếm tiền chứ ạ?"

Nhắc đến chuyện , nụ của bà ngoại Phùng càng tươi hơn: "Trại gà của em út con đúng là gặp thời. Mùa đông năm ngoái, nó mua mấy cái máy gì đó, cần gà mái cũng ấp gà con. Gà con cũng cần mua bên ngoài, gà ấp mùa xuân năm nay đều mua hết. Bây giờ nhà quê thích nuôi gà thịt, chỉ riêng bán gà con cũng kiếm ít tiền..."

Khó trách thể tiêu thụ mười mấy vạn cân bắp.

Chỉ một lát , Vương cũng xách theo một túi đường đỏ đến, hào phóng bảo Phùng Yến Văn "cứ việc ăn, cứ việc dùng". Phùng Yến Văn vốn dĩ kỳ vọng gì với chồng , nhưng ngờ bà keo kiệt đến . Túi giấy dầu đựng đường đỏ loại một cân bán thị trường, như mở , moi bớt ít.

Mẹ Vương thấy trong nhà đông , quả thật tiện ở lâu. Bà liếc qua đứa cháu gái nhỏ, chê nó là con gái, thèm thêm một cái, ăn xong bữa tối cũng nán chút nào.

Trước khi , thấy trong nhà đang luộc một nồi trứng gà lớn, bà liền xót của: "Làm gì mà luộc nhiều thế."

Vương Xuyên Trụ lạnh mặt: "Mang biếu hàng xóm."

Mẹ Vương tức giận : "Nhà ăn, con ăn hết thì mang về, cho ngoài ăn."

Bà ngoại Phùng tủm tỉm : "Là do suy nghĩ chu , lúc mang trứng gà đến tìm hiểu tình hình nhà bà thông gia. Chỉ nghĩ sinh con thì ít nhiều cũng báo tin cho hàng xóm, nên trứng gà mang đến đủ. Nếu nhà bà đủ trứng ăn, đến sẽ mang cho bà một ít."

Mẹ Vương nào mặt mũi mà chìa tay xin trứng gà của bà thông gia, bà sắp c.h.ế.t đói.

Ngược , bà ngoại Phùng nghĩ đến túi đường đỏ , liền khoe khoang một chút thực lực của : "Bà thông gia thật là khách khí. Chỉ một chút đường đỏ như cứ việc dùng. Chỉ riêng 300 quả trứng gà mang đến, dùng chút đường đỏ của bà để nấu cũng đủ. Khó trách nhà quê chúng đều thành phố tính toán, chắc hẳn bà thông gia hàng ngày nấu cơm đều đong từng hạt gạo."

Bà ngoại Phùng năng gai, khiến cảm thấy khó chịu. Mẹ Vương lập tức vui: "Nhà chúng tiền, con trai con dâu thì tiền đấy, cũng thấy hiếu thuận với chúng ."

Bà ngoại Phùng liền lạnh: "Trưởng bối nhân từ, thì vãn bối bất hiếu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-248.html.]

Mũi Vương tức đến nỗi sắp lệch . lúc , chị Phương bế một cái hũ lớn , hỏi: "Lúc nãy một cô gái họ Thường mang đến ít đường đỏ, để ở ạ?"

Cái hũ nhỏ, tính cả hũ ít nhất cũng mười cân. So sánh với túi giấy dầu mà bà nội ruột mang đến, một cân khi còn pha nước, sự đối lập quá rõ ràng.

Phùng Yến Văn : "Cảm ơn nhé."

Thường Hỉ đáp: "Không gì ạ, em hàng xóm láng giềng, cũng giúp gì nhiều."

Rất nhanh đến, lúc thì là chị dâu nhà mang đến một con gà, lúc là nhà mang đến quần áo trẻ con. Tóm , ai đến đây cũng tay , mà quà nhà nào cũng quý hơn của bà nội ruột.

Bà ngoại Phùng khẽ nhếch cằm bà nội , ý tứ rõ ràng: ngay cả hàng xóm cũng mang đến nhiều đồ như , bà cũng hổ , còn là bà nội nữa chứ.

Cuối cùng tiễn chồng , Vương Xuyên Trụ từ bên ngoài trở về: "Anh sắp xếp bên trường học , tối qua đó ở. Mẹ và em trai cứ ở nhà thêm vài ngày, dù đến một chuyến cũng dễ dàng."

Ngoài , vợ chồng bà Đường Nhược Mai đến cũng tặng nhiều đồ, về cơ bản đều là đồ dùng cho trẻ nhỏ, ngoài sữa công thức nhập khẩu, còn cả bỉm.

"Ở nước ngoài đều dùng cái , cần lo hăm tã. Con bé bây giờ còn nhỏ, tè liên tục, tã suốt cũng . Mẹ cứ dùng những thứ , nếu đủ, Từ Mộng với , sẽ mua thêm."

Phùng Yến Văn : "Chị Đường, chị đừng khách khí quá, em ngại lắm."

Đường Nhược Mai liếc qua Từ Mộng: "Nên mà, chị giúp chúng chăm sóc Mộng Mộng bao nhiêu năm, cảm ơn chị thế nào cũng là nên . Chuyện khác , sữa công thức cho con bé hai tuổi, và cha của Từ Mộng sẽ lo."

Từ Mộng liếc ruột một cái: "Mẹ cứ nhận ạ, cho còn . Hơn nữa, sữa hãng lắm, đây con Hàn Quý Minh qua , là một hãng lớn đấy."

Thư Sách

Thế là cô bé Hi Hi đầy một tháng tuổi ăn cơm trăm nhà. Nhà cho sữa bột, nhà cho đường, ai hạnh phúc hơn cô bé.

Thời gian trôi qua nhanh, Hi Hi cũng dần nảy nở. Từ lúc ban đầu trông đặc biệt giống Vương Xuyên Trụ, đến lúc đầy tháng, trông gần như còn liên quan gì đến cha nữa. Gương mặt nhỏ nhắn nảy nở, khiến càng thêm yêu thích. Trẻ con lớn nhanh như thổi, đến Tết Nguyên đán trở thành một tiểu mỹ nhân lanh lợi.

Chuyện sinh con giấu khác. Rất nhanh, tin tức truyền đến nhà họ Từ ở khu cây hòe lớn. Nghe ông Từ Giải Phóng hối hận thôi, về nhà liền trút giận lên bà cụ. Người phụ nữ ông qua bên ngoài là nghề đắn, cơ thể sớm mang bệnh. Ông ở cùng cô bao lâu thì phát hiện tình hình . Nửa ngứa ngáy, đến phòng khám kiểm tra mới mắc bệnh hoa liễu, bác sĩ thể chữa khỏi .

Từ Giải Phóng từ đó sa sút, cũng định để ruột yên. Trong mắt ông , cuộc sống vốn đang , đều do ông bày mưu tính kế, hành hạ vợ ông , hại ông ly hôn. Ông dám đến tìm Phùng Yến Văn gây sự, chồng bà lợi hại, nhưng dám tìm già của gây sự.

Sau khi trút giận, đập phá trong phòng bà cụ Tiết, ông hài lòng rời khỏi nhà, tìm bạn bè uống rượu.

Ông Hai Từ động tĩnh trong nhà, c.h.ế.t lặng về phía vợ. Sau khi cả hai đều thất nghiệp, Từ Giai cũng thể tìm việc để tự nuôi sống . Vương Mỹ Lệ trông như già hai mươi tuổi, gò má vốn cao, nay càng cao hơn.

"Lão Tam ?"

Vương Mỹ Lệ bĩu môi: "Chắc là vì chuyện Phùng Yến Văn sinh con."

Phùng Yến Văn sinh con, chính là một cái tát thẳng mặt nhà họ Từ ở khu cây hòe lớn. Trước đây nhà họ Từ mắng Phùng Yến Văn khó bao nhiêu, bây giờ càng bẽ mặt bấy nhiêu.

Trước đây khi Phùng Yến Văn ở nhà, việc nhà cơ bản đều do một tay bà lo liệu. Từ Giải Phóng từ đầu đến chân đều chăm sóc chu đáo. Lúc đó cả nhà họ đều ghét bỏ bà, bây giờ coi như nhận báo ứng. Sau khi Phùng Yến Văn , rõ ràng bà cũng gì, nhưng nhà họ Từ khác xưa.

Luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng thật thiếu nhiều...

 

Loading...