Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương 247
Cập nhật lúc: 2025-10-12 02:15:59
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày dự sinh của Phùng Yến Văn là đầu tháng Một, cũng là lúc lạnh nhất ở Kinh Thị.
Tháng 12, Kinh Thị bắt đầu tuyết rơi. Cứ ngỡ đến tháng Một sẽ còn lạnh hơn, ai dè cuối tháng 12, nhiệt độ ấm dần lên.
Mẹ Vương một nữa thực hiện một nước mạo hiểm nhất. Bà tỏ vẻ vì quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của con dâu, nên đến đây chăm sóc ở cữ. Vì đứa cháu trai út luôn do một tay bà chăm sóc, rời bà, cho nên bà hy vọng lúc Vương Xuyên Trụ chuẩn phòng, sẽ cân nhắc đến việc bà mang theo một đứa trẻ nữa.
Đây là đến chăm con dâu ở cữ, rõ ràng là đến đây để đưa cháu trai cưng đến hưởng phúc.
Vương Xuyên Trụ một nữa từ chối, và với rằng chăm sóc ở cữ ông tìm , cần bận tâm. Đùa gì chứ, ông ngoài 60, còn dắt theo một đứa nhỏ, rốt cuộc là bà hầu hạ khác, là để khác hầu hạ bà ?
do ai chăm sóc bà ở cữ, luôn là một vấn đề. Chuyện đến tai bà ngoại Phùng ở làng Tiểu Hoàng, bà gọi điện đến với Phùng Yến Văn, nếu thật sự tìm , bà cũng thể đến chăm ở cữ. Bà ngoại Phùng gần 70 tuổi, Phùng Yến Văn càng dám để bà đến.
Sau , qua giới thiệu, họ tìm một bảo mẫu chuyên chăm sóc ở cữ, chuyện mới giải quyết.
Mẹ Vương còn vì chuyện mà đến cửa oán trách Phùng Yến Văn một trận, bà hiền huệ, trong nhà thuê bảo mẫu ở cữ, thuê giúp việc, đến bậc trưởng bối như bà còn sống sung sướng như . Bà hỏi thăm, Phùng Yến Văn tính tình hiền lành, tự cho rằng bà dễ bắt nạt.
ngờ, Phùng Yến Văn còn là của ngày xưa nữa. Nghe những lời , bà vui, liền với Vương: "Con cũng kiếm tiền, tiêu chút tiền thuê thì . Theo con thấy một tháng tiêu vài trăm là chuyện hết sức bình thường. Tuổi của , chăm cháu cho con lỡ thương tật gì, con đền nổi tiền t.h.u.ố.c men ."
Bà chồng nửa năm ngã gãy chân, phẫu thuật hết hai nghìn. Kết quả mở miệng đòi con trai cả một vạn tệ. Lúc đó, Phùng Yến Văn còn trêu Vương Xuyên Trụ, coi như là t.a.i n.ạ.n giao thông để đòi bồi thường.
Bị con dâu còn lời nào để , nhưng , Vương bắt đầu rêu rao con dâu hiếu thuận, xúi giục con trai đón hai ông bà già qua phụng dưỡng.
Sau chuyện đó, Vương Xuyên Trụ liền với Phùng Yến Văn: "Lần gặp chuyện như em cứ với , sẽ chuyện với bà . Họ thiên vị con trai út, nên mới thích giở mấy trò vặt vãnh đó. Em nếu vui thì cứ cãi , bà lớn tuổi , chắc chắn cãi em ."
Tuy chồng gian xảo, nhưng chồng thể về phía , trong lòng Phùng Yến Văn cũng ấm áp.
Phòng cho em bé chuẩn từ sớm, hai vợ chồng còn mua cả cũi cho con. Tã lót cũng chị Tiền giúp việc chuẩn từ lâu. Nghe bà Đường Nhược Mai ở nước ngoài còn cả bỉm, dùng thì cần lo lắng gì, Từ Mộng đặc biệt nhờ Hàn Quý Minh mua một ít từ Hồng Kông về, phòng khi cần dùng đến.
Ngày 31 tháng 12, khi cả nhà đang vui vẻ ăn lẩu, Phùng Yến Văn bắt đầu chuyển .
Ban đầu là đau bụng, bà cứ tưởng vệ sinh. Sau một hồi vật vã mới là sắp sinh. Phùng Yến Văn hoảng hốt một phen, đó ngoài ăn nốt phần còn , bình tĩnh gội đầu tắm rửa. Lúc sấy tóc mới với Vương Xuyên Trụ: "Em lẽ sắp sinh ."
Mái tóc bà sớm cắt ngang vai, sấy cũng nhanh. Ngược , Vương Xuyên Trụ thì tay chân run rẩy, suýt nữa hồn . Ông vợ sắp sinh, nhưng lúc nãy thật nghĩ đến. Vừa còn như bay tắm rửa, ông còn tưởng bà bẩn ở đó. "Em đừng hoạt động mạnh như , gọi Từ Mộng."
Vương Xuyên Trụ luống cuống tay chân chạy gọi Từ Mộng. Lúc Từ Mộng qua, Phùng Yến Văn đang ghế sô pha khẽ rên rỉ, trông vẻ đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-247.html.]
Thư Sách
Lúc là đau từng cơn, Phùng Yến Văn đẩy ông : "Đừng, em tự ." Thấy Vương Xuyên Trụ mặt mày căng thẳng, bà liền : "Bây giờ là đau từng cơn, nhân lúc em đau mau thôi, lát nữa sẽ đau dồn dập hơn đấy. Từ Mộng, con giúp lấy túi đồ sinh."
Túi đồ sinh đặt trong một chiếc túi du lịch, để ngay trong tủ quần áo, Từ Mộng nhanh chóng tìm thấy. Cũng may là ở nội thành, cách bệnh viện phụ sản xa. Phùng Yến Văn đến bệnh viện, Vương Xuyên Trụ chạy đôn chạy đáo thủ tục.
Khoảng năm, sáu giờ sáng, Phùng Yến Văn hạ sinh một cô bé bụ bẫm nặng bảy cân. Sinh đúng ngày Tết Dương lịch, đúng là một đứa trẻ phúc khí.
Lúc y tá bế em bé trong tã lót ngoài, da mặt bé nhăn nheo, đỏ hỏn, trông như một chú khỉ con. "Là một bé gái, bảy cân mốt ạ," y tá tươi chúc mừng cha. "Chúc mừng nhé. Tối qua là ngày lành gì mà sinh mười mấy đứa, là con gái. Nhà là đỡ vất vả nhất, vợ sinh nhanh nhất đấy."
Cứ như thể sợ Vương Xuyên Trụ là trọng nam khinh nữ.
Từ Mộng y tá hiểu lầm, liền : "Vất vả cho các chị , phiền các chị quá."
Vương Xuyên Trụ bây giờ đầu óc trống rỗng. Lúc ông mới cúi xuống con, khuôn mặt bé nhỏ còn bằng lòng bàn tay ông, trông giống ông, mắt còn mở, ngón tay cái cho miệng mút chùn chụt. Vương Xuyên Trụ đến ngây . Đây là con gái của ông.
Chờ Phùng Yến Văn tỉnh nữa, là giữa trưa. Y tá thấy bà liền vui vẻ chúc mừng, ngay cả giường bệnh bên cạnh thấy bà cũng tươi. Người giường bên cạnh : "Lúc nãy con bé , chồng chị và con gái chị sợ ồn đến chị nên bế con bé ngoài ."
Ra viện ngày thứ ba, trời rét căm căm. Lại là Hàn Quý Minh sắp xếp xe, đỗ thẳng lầu. Ngồi trong chiếc xe ấm áp, Vương Xuyên Trụ cũng nảy ý định mua xe.
Vừa về đến nhà, Phùng Yến Văn thở một thỏa mãn: "Cuối cùng cũng về đến nhà , giường bệnh viện thật thoải mái." Mùa đông năm 91, một bộ phận dân cư ở Kinh Thị hưởng hệ thống sưởi ấm tập trung, trong phòng ngủ lúc ấm áp.
Bảo mẫu ở cữ, chị Phương, là một nhanh nhẹn. Chị bế em bé, để Vương Xuyên Trụ dìu Phùng Yến Văn từ từ.
Em bé đặt bên cạnh bà, chị Phương nấu một bát trứng gà đường đỏ mang đến, hai quả trứng Phùng Yến Văn ăn hết trong một . Từ Mộng thì ghé mép giường, chớp mắt em gái: "Em gái trông xinh hơn lúc mới sinh nhiều ."
Phùng Yến Văn : "Nó ngâm trong nước chín tháng, mới đời mà xinh mới là lạ."
Tuy Hi Hi mỗi ngày hai mươi tiếng là ngủ, nhưng ảnh hưởng đến việc cả nhà cưng chiều em. Ngay cả lúc ngủ cũng vây quanh xem. Vương Xuyên Trụ càng coi cô con gái mới sinh như báu vật, đúng là ngậm trong miệng sợ tan, bế tay sợ vỡ.
Phùng Yến Văn sinh xong ngày thứ tư, Phùng Yến Võ lái chiếc xe lọc cọc của , đưa ông bà ngoại đến thăm cháu. Mặc dù Phùng Yến Võ cải tạo chiếc xe, lót thêm một tấm bạt thùng xe chở gà, nhưng hai ông bà một đường xóc nảy thành phố vẫn mệt.
Bà ngoại Phùng mang đến mười con gà , ba trăm quả trứng gà. Lúc xách lồng gà , cảnh tượng chút chấn động. Cả sân nhà cục cục tác, Từ Mộng mà há hốc miệng.
Bà ngoại xem cháu ngoại gái, con bé nhỏ xíu, quấy , ngoan ơi là ngoan: "Nhà duyên sinh con gái. Thằng Trụ nó gì với con ?"
Lúc chị Phùng Yến Tước sinh con đầu lòng, nhà họ Hoàng ít tỏ thái độ. Trứng gà cũng cho ăn. Bà ngoại thương con gái, thời đó trứng gà hiếm như , vẫn mang cho cô một trăm quả, kết quả họ , nhà họ Hoàng hầm trứng gà cho con trai ăn.
Sắc mặt Phùng Yến Văn đỏ bừng: "Anh thích lắm ạ. Mẹ mang nhiều trứng gà thế gì, cũng mua ."
Bà ngoại Phùng để tâm : "Chị cả con cho một trăm, em trai con cũng cho một trăm. Mẹ nghĩ con là một chuyện, nhưng nhà ngoại thể quà. Nếu con ăn hết thì nhuộm trứng gà hồng, mang biếu hàng xóm."
Đến cả chị cả cũng cho một trăm! Phùng Yến Văn mở to mắt: "Chị cả phát tài ạ?"