Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-10-10 22:56:34
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Đêm đó, Từ Mộng cũng tài nào ngủ .

Hoàng Hiểu Oánh bên cạnh, thỉnh thoảng cô thấy tiếng ván giường kẽo kẹt. Ban đầu, cô bé cũng tưởng ngủ , nhưng chẳng bao lâu ngủ say sưa, dần dần còn ngáy khe khẽ.

Vốn tưởng rằng sẽ cảm giác hận thù gì đó khác, nhưng dường như cũng . Cứ thế, cô suy nghĩ miên man cả đêm.

Ở phòng bên cạnh, Phùng Yến Văn cũng khẽ thở dài. Dù đây cũng là đứa trẻ một tay nuôi lớn. Lúc nãy bà để Từ Mộng nhận cha ruột, bây giờ chút hối hận. Nhỡ khi nhận , Từ Mộng sẽ thiết với họ hơn thì ?

Lúc nãy, bà chỉ nghĩ thể để nhà họ Từ toại nguyện. bây giờ bình tĩnh , bà thấy chút cam lòng. Chuyện đúng là tiến thoái lưỡng nan, dù thế nào bà cũng vui nổi.

Phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i dễ bực bội, thai nhi trong bụng dường như cũng cảm nhận , đứa bé đạp ùng ục trong bụng.

Vương Xuyên Trụ thấy bà ngủ , đành chuyện cùng bà, chuyện phiếm trời đất, cuối cùng cũng dỗ Phùng Yến Văn ngủ . đến lượt Vương Xuyên Trụ chút mất ngủ.

Ông thật sự thương Phùng Yến Văn chịu nhiều vất vả. Gần đây, Phùng Yến Văn cũng trăn trở. Một mặt, bà lo lắng khi con của riêng sẽ vô thức thiên vị, mặt khác lo Từ Mộng sẽ khúc mắc với đứa bé . Nhất là khi Từ Mộng cũng bà mong một đứa con ruột đến nhường nào, cô vô thức kéo giãn cách với họ, ví dụ như việc ở chung nữa.

Tình cảm con , ngay cả hai họ cũng đang dò dẫm xem thế nào để hòa hợp hơn, gì đến ngoài như Vương Xuyên Trụ. Ông thương vợ, vui vẻ. ông can thiệp mối quan hệ như thế nào.

Sáng sớm hôm , Vương Xuyên Trụ tỉnh giấc. Có lẽ vì đêm qua ngủ quá muộn, Phùng Yến Văn ngủ nướng.

Một lát , cổng lớn bên ngoài kêu kẽo kẹt, chắc là chị Tiền giúp việc đến bữa sáng. Vương Xuyên Trụ rón rén xuống giường, dặn chị Tiền nhẹ tay một chút. Chị Tiền khẽ , trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.

Như Phùng Yến Văn, bước nữa mà chồng còn thương yêu như thật hiếm thấy. Chẳng bao cặp vợ chồng cưới đầu còn đ.á.n.h vỡ đầu, cuộc sống như ý thì đầy rẫy đó . Đang nghĩ thì gõ cửa.

Vương Xuyên Trụ thấy đến, mặt liền sa sầm xuống.

Vương Cường xách theo một quả dưa hấu, lớn tiếng gọi trong: "Anh cả, em đến thăm với chị dâu đây."

Mắt liếc ngang liếc dọc trong phòng, thấy Phùng Yến Văn liền : "Chị dâu còn dậy ? Bố bảo em qua xem thử, xem hai cần gì thì cứ một tiếng." Giờ còn dậy, đúng là đồ lười.

Vương Xuyên Trụ thích thái độ của em trai đối với vợ , một kiểu, một kiểu. Họ cố tình giấu chuyện Phùng Yến Văn m.a.n.g t.h.a.i với gia đình, nhưng chuyện cũng giấu lâu. Quả nhiên Vương Cường tin, liền tìm đến tận cửa như mèo thấy mỡ.

Biết bà dậy nổi mà còn to như , cố tình chọc tức ai . Ông xách một chiếc ghế , bảo Vương Cường ở ngoài.

Quả nhiên, cái tính cách khó ưa của Vương Cường vẫn hề đổi. Anh chuyện oang oang, lúc thì ngưỡng mộ nhà cửa của Vương Xuyên Trụ, lúc tiếc rẻ vì căn nhà mua ở khu .

Chẳng mấy chốc, trong phòng tiếng động.

Vương Cường đến quả nhiên là việc: "Bố chị dâu thai, bảo em nhắn với một tiếng. Hai ông bà định qua đây chăm sóc chị dâu, sinh con ở cữ hai ông bà chăm sóc cũng yên tâm hơn. Mấy hôm nữa hai dọn dẹp phòng ốc để bố qua ở."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-239.html.]

Không ý thương lượng, chỉ là thông báo.

Vương Xuyên Trụ: "Chuyện đồng ý. Trước đây Tôn Vận bệnh, mời hai ông bà qua họ còn , lúc đó còn cưới vợ, nhà cũng bận, mà là lúc bận nhất. Họ trông con cho bao nhiêu năm, giờ già theo dưỡng lão ? Hơn nữa, cả của , việc gì qua đây thương lượng với ." Mày quyền lệnh cho tao.

Vương Cường nghẹn lời, ngờ cả chuyện nể nang như : "Anh cả, năm đó bố cũng là vì cho thôi. Anh xem, bệnh của chị dâu cũ, theo liên lụy . Chỉ vì chuyện đó mà xa cách gia đình, cũng quá họ đau lòng . Hơn nữa, bây giờ họ thật lòng hàn gắn quan hệ với ."

Vương Xuyên Trụ thích nhiều, đó là vì ông câu nào là nghẹn họng câu đó. Trước đây lúc còn ở doanh nghiệp nhà nước, ông ít lãnh đạo đau đầu.

"Họ giúp bao nhiêu năm, lúc còn sức thì theo , đến khi già yếu gì nổi thì đến chỗ dưỡng lão. Vương Cường, thằng ngốc. Bây giờ bố qua đây ở với , là đến giúp hại ? Chưa đến chuyện chị dâu lớn tuổi m.a.n.g t.h.a.i dễ dàng, đến tuổi một đứa con cũng dễ. Bố nếu thật sự nối dõi, thì lúc nên gì cả, đây thế nào thì bây giờ vẫn thế đó."

Vương Xuyên Trụ tiếp: "Nếu cần tiền t.h.u.ố.c men, đưa bao nhiêu đưa bấy nhiêu. Muốn qua đây ở cùng , . Nếu thật sự đưa họ qua, thì việc dưỡng lão chúng cùng san sẻ, nhà cửa cũng chia đôi."

Sắc mặt Vương Cường lúc đỏ lúc trắng: "Anh cả, ý gì? Em chỉ một tiếng là bố chăm sóc chị dâu, chọc nhiều lời như . Anh thì nhận, thì thôi, hà tất khó như ."

Vương Xuyên Trụ lặng lẽ em trai: "Chúng em ruột, cần nhiều lời vô nghĩa. Có những chuyện cũng nên hiểu. Bố ở tuổi , đến đây là chăm sóc cô gây thêm phiền phức? Đến lúc đó ai chăm ai còn . Hơn nữa, từ nhỏ ở cùng hai , cũng thiết gì. Họ qua đây ở cũng buồn chán. Cho nên đừng nhắc gì đến chuyện chăm sóc ai nữa. Nếu cần tiền thì cứ thẳng. Ngày nào đó nếu phụng dưỡng bố , thì nhường căn nhà, sẽ gánh vác việc dưỡng lão cho họ." Nhiều nhất thì thuê một giúp việc qua chăm sóc, còn một căn nhà.

Vương Cường những lời của cho tức gần c.h.ế.t. Nhà thì chắc chắn sẽ nhường, nhưng bây giờ bố ngày càng lớn tuổi, trông con cũng nổi, vợ , chê bố chồng lắm mồm mà chẳng bao nhiêu việc. Anh cả vốn chênh lệch tuổi tác, từ nhỏ đến lớn cũng quá thiết. Hơn nữa, con Vương Xuyên Trụ nay nể mặt ai, một câu là chọc tức c.h.ế.t .

Lúc , Phùng Yến Văn mới từ trong phòng bước . Bà một bộ quần áo mới. Sau khi mang thai, bà tăng hơn chục cân, những chiếc váy đây đều mặc nữa. Quần áo năm nay là do Vương Xuyên Trụ đưa bà trung tâm thương mại mua những mẫu mới nhất bằng vải cotton. Quần áo rẻ. Chỉ vì m.a.n.g t.h.a.i mà quần áo đều đổi mới hết, ngoài cũng khen một câu Vương Xuyên Trụ thương vợ.

trong mắt Vương Cường, tiền thể tiêu cho vợ, nhưng một đồng cũng cho gia đình. Bố ốm đau tốn tiền, còn xem đưa bao nhiêu, ông cả mới chịu đưa bấy nhiêu.

Vương Cường trong lòng khỏi tức giận, một bụng tức chỉ hận thể trút lên Phùng Yến Văn, giọng điệu cũng còn dễ : "Chị dâu, chị lấy chồng mà còn về thăm bố nào. Bố nhớ con trai, nhớ hai , nhưng chị để họ qua ở." Anh cái bụng của Phùng Yến Văn là thấy thoải mái. Trước đây sinh con trai mới ly hôn ? Đây thai , đám cưới mới hôm 1 tháng 5 mà bụng to thế , hóa lúc lễ cưới mang cái thai trong bụng . Chỉ nghĩ thôi tức c.h.ế.t. Nếu cả đời cả con, tiền chắc chắn sẽ để cho con trai .

Phùng Yến Văn những lời vui: "Vương Cường, chuyện nhà quản, nhưng khi kết hôn, bố ở cùng Trụ , bao nhiêu năm cũng qua . Sao thành họ qua ở? Hơn nữa, tình hình nhà cũng khác mà, căn nhà, còn bố trông con bao nhiêu năm. Bây giờ thì , bố già là đẩy sang cho chúng ?"

Phùng Yến Văn "trạch đấu" bao nhiêu năm mới miễn cưỡng thoát , bà ghét nhất là ở chung với già. Điểm bà hài lòng nhất ở Vương Xuyên Trụ, chính là sống chung với bố chồng.

Vương Cường dám đôi co với cả, nhưng nghĩa là sợ Phùng Yến Văn. Anh giờ từng coi chị dâu tái hôn gì. Nghe bà , lập tức lớn tiếng: "Này, bà chuyện kiểu gì đấy? Có cả lời bà nên mới biến thành như ?"

Anh chuyện giọng to, Phùng Yến Văn gần đây tính tình , liền lùi xa.

Vương Xuyên Trụ tính bà, bây giờ đúng là đụng một cái là nổ. Thế là ông chen giữa hai , sợ xảy xung đột. Con Vương Cường ông cũng hiểu, tính cách bốc đồng, dễ nổi nóng. Anh mà nổi điên lên thì mặc kệ bà phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i .

Phùng Yến Văn bây giờ tính tình thật sự , thấy Vương Cường điều như , liền : "Cậu tránh một chút, hôm nay rảnh chuyện với ."

Thư Sách

Vương Cường cũng là cố chấp, thấy bà , càng chịu tránh , còn đẩy Vương Xuyên Trụ một cái: "Này, bà là cái đồ hồ ly tinh, chuyện với cả một lát cũng ?"

Phùng Yến Văn thấy như , trong lòng cũng sợ hãi, lùi một bước. lúc đó, chân bà là quả dưa hấu mà Vương Cường mang đến. Bà giẫm quả dưa, vững, ngã ngửa .

Vương Xuyên Trụ thấy tình hình , vội vàng lao đến ôm lấy bà.

Phùng Yến Văn ngã lòng Vương Xuyên Trụ, còn Vương Xuyên Trụ đệm thịt. Chỉ thấy một tiếng "rắc" ở thắt lưng, cả ông cứng đờ, động đậy .

 

Loading...