Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-10-09 03:33:13
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Kế toán Đàm theo bản năng : “Không thể nào!”

Thành tích của con trai bà thế nào, chẳng lẽ bà rõ. Trường học của Phương Soái hiện tại chỉ thuộc hạng tầm thường. Đừng đến Đại học Kinh Đô, ngay cả những trường như Viện Ngoại ngữ, một năm cũng khó mấy thi đỗ, đặc biệt là khối xã hội.

Phương Soái lạnh: “Mẹ tin ? Không tin thì thể đến trường con hỏi một câu. Thủ khoa năm nay cũng chỉ hơn chị bảy điểm. Chị cũng là thủ khoa của quận đấy. Mẹ thực lực của thế nào chứ? Thật sự cần mai mối vớ vẩn .”

Kế toán Đàm hổ hóa giận: “Tao tin.”

Phương Soái: “Tin tùy .” Cậu đóng sầm cửa phòng .

Kế toán Đàm tức giận, thậm chí còn quên cả hỏi con trai thi cử thế nào.

lao khỏi nhà, thẳng đến trường học. Vừa bước trường cảm thấy khí hôm nay đặc biệt , một giáo viên trong trường ai nấy đều vui mừng hớn hở.

Kế toán Đàm khó khăn lắm mới tìm giáo viên chủ nhiệm của Phương Soái, nặn một nụ hỏi: “Thầy giáo, kết quả ạ?”

Thầy chủ nhiệm đang chuyện với khác, thấy bà đến liền đưa cho bà phiếu điểm: “Phương Soái mới thôi, nó cho chị ? Thi cũng tệ, chắc là đại học để học.”

Kế toán Đàm cúi đầu liếc qua, cũng giống như dự đoán đây, thành tích đủ để một trường đại học chuyên khoa.

Thầy giáo phấn chấn, cảm thấy đây là cơ hội để quảng bá cho trường : “Trường chúng một em học sinh nữ, thi hạng ba thành phố, hạng nhất trong quận. Bây giờ cả trường đều đang bàn tán chuyện đấy ạ.”

Sắc mặt kế toán Đàm lập tức trở nên khó coi. Bà thầm thở dài trong lòng, thằng con trai cũng quá chí tiến thủ. Trong nhà từ tiểu học mời gia sư về dạy thêm cho nó, bằng con nhà .

Á khoa khối xã hội của thành phố, thủ khoa của quận. Thành tích như , như , thể 18 tuổi yêu đương, 20 tuổi lấy chồng .

Mà những lời bà hứa hẹn ngoài, bây giờ chẳng sẽ khiến bà mất mặt một phen mặt lão Tào ?

Người như kế toán Đàm tự nhiên sẽ cảm thấy , đều là của khác, là của Từ Mộng!

Kế toán Đàm khỏi trường, chuẩn đến đơn vị của Lão Phương, báo cho ông một tiếng, chuyện mai mối xem thật sự thành . Vừa đến đơn vị của Lão Phương, bà thấy một bóng dáng quen thuộc.

chằm chằm đó một lúc, đó tìm một quen hỏi: “Cô bé đến đây gì thế?”

Người nọ liếc Từ Mộng một cái: “Hình như là giấy phép kinh doanh gì đó.”

Kế toán Đàm tìm Lão Phương, kể chuyện gặp Từ Mộng. Lão Phương sầu não một lúc : “Vậy bây giờ? Chỉ thể đắc tội với lão Tào thôi. Chuyện là bà đúng, hỏi cho rõ ràng mới giới thiệu?”

“Sao ông thể trách ?”

“Vốn dĩ bà cái trò , cơ hội của còn khá lớn. Bây giờ đắc tội với lão Tào, một chút cơ hội cũng còn.” Lão Phương chút bực bội .

Thực cũng gì to tát, chỉ cần thẳng với lão Tào là nhà gái là xong. kế toán Đàm đầu óc nghĩ gì, đột nhiên mở miệng : “Lúc nãy thấy con bé đó đang giấy phép kinh doanh. Ông tra thử xem, thể gây khó dễ cho nó một chút . Chuyện định bỏ qua như .”

————

Thế là, giấy phép kinh doanh của xưởng gia công vì một vài lý do rõ mà giữ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-220.html.]

Trương Minh Khanh đích đến tặng quà cho lãnh đạo đơn vị, hết lời ý , mới lý do của họ là bên gần đường cái, cho phép dùng lửa trần.

Vừa từ trong sân cơ quan , Trương Minh Khanh gặp ngay Từ Mộng. Vừa nhắc đến giấy phép, sắc mặt bà liền trở nên tệ: “Nói cái gì mà cho dùng lửa trần, chỗ đó đây là nhà ăn, cho phép đốt lửa bao giờ. Sau đó dì tìm hỏi thăm, nguyên nhân là…” Bà Từ Mộng, chút do dự.

Từ Mộng : “Có liên quan đến cháu ? Dì cứ nhanh .”

Trương Minh Khanh do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định cho cô : “Dì là vì đắc tội với ông họ Phương . Người chức vị cao nhưng quyền lực nhỏ, ở đúng vị trí then chốt đó, chuyện kiểm tra phòng cháy của khu đều do ông quản. Người nọ khuyên dì nên biếu quà cho ông , kết quả đến cả quà cũng thèm nhận, thẳng là ở khu xây nhà xưởng thì cửa .”

Họ Phương? Từ Mộng suy nghĩ một vòng, cuối cùng cũng nhớ đó là ai, chẳng là chồng của kế toán Đàm .

Thư Sách

Cô thở dài: “Có thể là của cháu.” Rồi cô kể chuyện kế toán Đàm đến giới thiệu đối tượng cho cô, kết quả cô đ.á.n.h đuổi .

“Dì bảo mà, đây tìm họ việc thuận lợi, hôm đó ở trong sảnh tình cờ gặp bà , đầu sự việc liền biến. Tám phần là do nhà họ giở trò.”

“Sao loại chứ?” Trương Minh Khanh vỗ vai Từ Mộng trấn an. “Khu thì đổi khu khác là . Chuyện cháu千万 đừng để trong lòng nhé.”

Hai quyết định tìm chủ nhiệm Liêu .

Thế là họ đến Xưởng 2, tìm chủ nhiệm Liêu trình bày tình hình. Trương Minh Khanh cũng vòng vo, thẳng: “Cháu cũng cần Xưởng 2 các bác mặt, chỉ là hỏi bác một ý, nếu thật sự là vị chủ nhiệm Phương giở trò, phân xưởng gia công của chúng cháu còn thể ?”

Thực bà chỉ đến để thăm dò thái độ của chủ nhiệm Liêu.

Chủ nhiệm Liêu trầm ngâm một lát: “Cô với Hồng Kỳ là bạn học, cũng coi cô như con cháu trong nhà. Chuyện cũng vòng vo với cô, sẽ gọi điện hỏi thử xem tình hình thế nào. cũng chỉ thể giúp cô cầu nối, cụ thể xoay sở thế nào vẫn do cô tự lo liệu.”

Trên mặt Trương Minh Khanh lập tức nở nụ rạng rỡ: “Đương nhiên là như ạ. Bác giúp cháu hỏi một tiếng, nếu thể giải quyết , bên cháu sẽ lo liệu tiền nong và công sức.”

Chủ nhiệm Liêu gọi điện , Từ Mộng và Trương Minh Khanh ở bên ngoài chờ. Hai ở hành lang trò chuyện một lát, đợi nửa tiếng, chủ nhiệm Liêu mới từ trong . Vừa thấy hai , ông lắc đầu, : “Vị chủ nhiệm Phương dễ chuyện lắm. nhờ giúp với bên đó mà ông một mực từ chối, chịu nhân nhượng. Các cô đây xung đột gì với ông ?”

Trong ánh mắt vốn chút lo lắng của Trương Minh Khanh lộ vài phần hận ý. Gã họ Phương việc cũng quá tuyệt tình.

Chủ nhiệm Liêu : “ cũng khó cô. Tiền đặt cọc nhà xưởng trừ một nghìn, tiền cũng , bên nhà máy cũng một lời giải thích.”

Có thể lấy tiền đặt cọc là một niềm vui bất ngờ, nhưng cũng cho thấy đến cả chủ nhiệm Liêu cũng giải quyết , đối phương chắc chắn kiên quyết từ chối.

Cầm tiền khỏi cổng nhà xưởng, Từ Mộng bắt đầu sầu não: “Xem khu chắc chắn , chúng đổi địa điểm khác thôi.”

Trương Minh Khanh liền bắt đầu tính toán: “Dì dự tính tuyển 50 công nhân, thể còn lo chỗ ăn ở. Nhà xưởng của chúng tìm chỗ lớn hơn một chút.”

Từ Mộng: “Ngoại thành ạ? Nếu nhà xưởng sẵn như của Xưởng 2 thì nhất.”

Trương Minh Khanh : “Cũng hẳn. Thuê hoặc mua đều . Dì suy nghĩ , thuê nhà cũng sợ giữa chừng cho thuê nữa, nên nhất là mua.”

Cách đó xa, một đàn ông trạc ba mươi tuổi đang xổm hút t.h.u.ố.c bên lề đường cuộc đối thoại của hai , liền liếc họ một cái, đầu , liếc một cái nữa, cuối cùng lấy hết can đảm về phía họ.

Hai thấy một đàn ông mặt mũi tầm thường, ăn mặc lôi thôi tới, cũng giật , đồng thời về phía đối phương.

Người đàn ông mở miệng : “ họ Cao, là trưởng thôn của làng Cao Gia. Vừa ý của hai vị, các vị xây xưởng còn tuyển ?”

Trương Minh Khanh do dự một lúc cũng gật đầu.

“Hai vị mua đất xưởng ?” Người đàn ông : “Làng Cao Gia cách đây xa. Không hai vị đến làng chúng xưởng ? Về phần giấy tờ, khu của chúng hiện tại đang khuyến khích doanh nghiệp đến xưởng tuyển , kéo theo kinh tế phát triển. Nếu hai vị đồng ý đến, chuyện giấy tờ và mua đất, thể giúp hai vị giải quyết.”

Từ Mộng kinh ngạc, trời đất ơi, là lừa đảo đấy chứ?

 

Loading...