Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương 219
Cập nhật lúc: 2025-10-09 03:30:42
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sổ hộ khẩu cho mày đây.” Phùng Chim Én một tay cầm sổ hộ khẩu, nước mắt lưng tròng đứa con gái lớn. Trong mắt bà , sổ hộ khẩu giao , lẽ sẽ còn chút quan hệ nào nữa. Con bé c.h.ế.t tiệt đủ tàn nhẫn, phí công bà nuôi nó mười sáu năm.
Từ Mộng giật lấy sổ hộ khẩu, thấy rõ một trang là của Hoàng Hiểu Oánh, một trang là trang chủ hộ ở đồn công an. Sau việc gì cũng thể cần đến trang chủ hộ, nên lúc chuyện điều kiện, Từ Mộng yêu cầu luôn cả trang . Như là đầy đủ, Hoàng Hiểu Oánh bất cứ việc gì cũng cần thông qua gia đình nữa, cô bé thể tự chứng minh thư.
Thấy giấy tờ gì sai sót, Từ Mộng cũng đưa một nghìn hai trăm đồng tiền mặt qua.
Phùng Chim Én bây giờ cảm thấy một nghìn hai cũng chẳng vui vẻ gì. Bà nghĩ đến những cô gái trong làng, mười ba mười bốn tuổi đưa Nam công nhân. Tiền lương đều gửi thẳng về tài khoản của cha . Trong nhà máy bao ăn bao ở, gia đình chỉ phát cho một ít tiền tiêu vặt. Một năm thể dành dụm vài nghìn, đến tuổi lấy chồng thể xây cho nhà một căn nhà khang trang, còn thể dành dụm đủ tiền cưới vợ cho em trai.
Nuôi đứa con gái đúng là một khoản đầu tư lỗ vốn. Một nghìn hai trăm đồng, chỉ một nghìn hai trăm đồng.
Từ Mộng cầm sổ hộ khẩu thì thấy Hoàng Hiểu Oánh đang xổm ăn kem cùng mấy đứa em gái.
Bé Tư và bé Năm còn nhỏ, thấy chị cả về thì vui lắm. Chúng thấy chị bây giờ cao hơn, ăn mặc xinh , sành điệu, ngưỡng mộ vô cùng. Hoàng Hiểu Oánh thích nhất hai cô em gái , vì tuổi tác cách khá xa, quan hệ của cô bé với chúng cũng hơn một chút.
Bé Tư từng miếng từng miếng nhỏ l.i.ế.m que kem, lim dim mắt hưởng thụ. Nhà nghèo, bình thường đến cả que kem trắng cũng nỡ mua cho chúng ăn: “Chị ơi, chị thật sự ở nhà dì nhỏ ạ? Nhà dì nhỏ lắm ? Sau chúng em cũng thể đến chơi ạ?”
Hoàng Hiểu Oánh : “Đợi các em lớn thêm một chút, quấy nữa, chị sẽ đưa các em đến Kinh Thị chơi.”
Hoàng Hiểu Oánh ghi nhớ lời dặn vẻ nghèo khó, liền nghiêm mặt : “Chị tự còn kiếm tiền, tiền mua kem cũng là tự chị dành dụm đấy. Mấy đứa mà đến thành phố tìm dì nhỏ hưởng phúc thì sớm bỏ cái ý định đó . Bản còn lo xong, đến nhà dì nhỏ để dì hầu hạ ?”
Lão Nhị là đứa chiều chuộng nhất.
Lão Tam thì tủm tỉm: “Em chắc chắn sẽ học, giống như chị, nhiều việc.”
Hoàng Hiểu Oánh liền thở dài: “Các em vẫn nên học , thể học lên thì nhất định học.”
Mấy cô em gái đồ ăn, liền tíu tít theo lưng Hoàng Hiểu Oánh. Cô bé ôm hai thùng mì ăn liền mới mua từ huyện về , luôn miệng nhấn mạnh: “Đây là tiền dì nhỏ cho mua đấy. Nếu cho các em ăn, gì chứ?”
Bé thứ ba nở một nụ rạng rỡ: “Em sẽ mách bà ngoại.”
Thời buổi , mì ăn liền là thứ . Bán lẻ giá tám hào một gói, gia đình bình thường khi còn dám ăn. Phùng Chim Én thật sự thể chuyện khóa đồ cho các con gái ăn, để dành cho con trai.
Hoàng Hiểu Oánh thở dài một : “Thôi , các em tự là .”
Lão Nhị hỏi: “Tết chị về còn mang đồ ăn cho chúng em ?”
Hoàng Hiểu Oánh tức giận: “Ngoài ăn , em còn chuyện gì khác để ?”
Mấy chị em thế giới đơn giản, một que kem, mấy gói mì ăn liền là thể tha thứ cho việc bạn lâu một lời từ biệt.
Hoàng Hiểu Oánh sờ đầu mấy đứa em nhỏ: “Học hành cho , đợi chị kiếm nhiều tiền, mua đồ ăn ngon cho các em, đón các em đến Kinh Thị chơi.”
Hai cô em gái lập tức lộ vẻ mặt khao khát.
Lão Nhị bĩu môi, nhưng trong lòng ngưỡng mộ. Chỉ là cô bé và chị cả quan hệ vốn , nên sẽ dùng giọng điệu đó để chuyện.
Cách đó xa, Từ Mộng thấy cảnh , mặt cũng nở một nụ rạng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-219.html.]
Lấy sổ hộ khẩu là thể đến đồn công an chứng minh thư.
Nhân tiện về quê, hai ghé qua làng Tiểu Hoàng thăm bà ngoại, cũng mua hai thùng mì ăn liền và một ít đồ ăn vặt. Ông bà ngoại bây giờ tuổi cũng cao, thích ăn những thứ hương vị đậm đà một chút, món quà mua hợp ý bà. Để đãi hai cháu, nhà họ Phùng còn g.i.ế.c một con gà.
Hoàng Lanh Canh hỏi: “Thi cử thế nào ?” Nghe Từ Mộng là một hạt giống trường chuyên.
Trời nóng nực, ăn thịt gà cũng thấy ngon miệng, Từ Mộng từ tốn ăn cái đùi gà: “Con so điểm thì thấy cũng tệ, nhưng điểm chuẩn của trường còn . Trường con trường chuyên, nên cũng nhiều giáo viên đến tư vấn tuyển sinh, con đăng ký bừa thôi ạ.”
Bà ngoại hiền hậu, bà thích những đứa trẻ hiểu chuyện.
Hoàng Thành bây giờ hiểu chuyện hơn nhiều, ăn cơm cũng ngẩng đầu lên, còn vẻ hấp tấp như lúc ở nhà họ Hoàng. Hoàng Hiểu Oánh bỗng cảm thấy cũng còn ghét nó như nữa. Hơn nữa Đào Đào bây giờ chơi với nó cũng .
“Đợi cháu thi đỗ đại học, mợ sẽ cho cháu một phong bì lớn. Tối nay cứ ở đây ngủ , chơi mấy hôm hẵng về?”
“Vâng ạ, con đưa Hiểu Oánh huyện chứng minh thư.”
Nghe chuyện đưa cho Phùng Chim Én một nghìn hai để đổi lấy hai trang hộ khẩu, Hoàng Lanh Canh mà nhíu mày. Bà chị chồng đáng thương thì cũng đáng thương thật, nhưng sống đến nông nỗi cũng là do ai bằng.
Bà ngoại cũng : “Đừng nó đòi phụng dưỡng. Nuôi con là chuyện của vợ chồng nó tự lo. Nếu nếm đủ cái khổ nuôi con, chúng nó còn tưởng sinh con dễ lắm.”
Mợ và bà ngoại đều như , ý là cô bé sai ? Hoàng Hiểu Oánh chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, cúi đầu kìm nén cảm xúc.
Thư Sách
Ngày hôm , đưa hai huyện, khi dúi cho cán bộ hai bao t.h.u.ố.c lá, việc chụp ảnh chứng minh thư diễn thuận lợi. Lấy chứng minh thư thì một tháng , Phùng Yến Võ vỗ n.g.ự.c đến lúc đó các cô cần về, sẽ lấy giúp, đợi khi nào lên Kinh Thị giao hàng sẽ mang qua.
Hai ở nhà bà ngoại năm ngày mới về. Điểm thi , ngày nào cũng thấy lo lắng. Từ Mộng cố gắng việc gì đó để tập trung chuyện thi cử, đột nhiên phát hiện Hàn Quý Minh mấy hôm gọi điện về. Cô đến ngõ Sử Gia, tìm Hàn Lăng Lăng hỏi, bên đó cũng từ lúc xuất phát ở Đức Lệnh Cáp đến nay mấy hôm liên lạc.
Từ Mộng khỏi càng thêm lo lắng, cứ lặp lặp giữa việc chờ điện thoại và chờ điểm thi.
Sau đó, điểm thi cũng . Thành tích của Từ Mộng là 457 điểm, thứ ba khối xã hội thành phố, thủ khoa khối xã hội của quận.
Thành tích công bố, liền chắc suất Đại học Kinh Đô !
Phía nhà trường cũng vui mừng. Thành tích như là cao từng , trường họ chắc chắn sẽ một học sinh đỗ Đại học Kinh Đô. Cô Chương cũng thơm lây, tất cả giáo viên từng dạy Từ Mộng đều cùng khen ngợi.
Ngay cả các giáo viên tuyển sinh của các trường đại học lớn cũng ngờ tới.
Điểm thi , Từ Mộng nhận điện thoại của trường, hiệu trưởng đích gọi đến: “Từ Mộng , trường chuẩn treo biểu ngữ cho em đấy, khi nào em về trường một chuyến, chúng chụp tấm ảnh. Trước khai giảng bảng vàng danh dự, trường còn ảnh cá nhân của em.”
Từ Mộng : “Thầy hiệu trưởng ơi, chúng cần phô trương như ạ…”
Hiệu trưởng trong điện thoại: “Em mau về một chuyến . Thầy cho em , trường chuẩn trao học bổng cho em, nhưng đợi đến lúc em nhận giấy báo trúng tuyển . Đến lúc đó, trường còn chụp ảnh cho em nữa.”
Từ Mộng: “…” Khó quá .
Điện thoại của hiệu trưởng cúp, điện thoại của chủ nhiệm giáo vụ gọi tới. Cô Chương cũng gọi điện đến.
Ngay cả hàng xóm trong ngõ Trường Xuân cũng thành tích của Từ Mộng, ai nấy đều ngơ ngác. Không thi tệ ? Không thi trượt ?
Đau khổ nhất chính là kế toán Đàm. Con trai bà về đến nhà báo cho bà thành tích thi của Từ Mộng.
Phương Soái : “Người là Á khoa khối xã hội của thành phố, là hạt giống của Đại học Kinh Đô đấy. Tào Hồng Dương mà cũng xứng với ? Mẹ còn cứ giới thiệu như thể là báu vật, sợ chê ? Không điều ? Sau đừng ngoài mấy lời như nữa!”