Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-10-09 03:23:38
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

So với lúc còn ở trường, Ngụy Hương bây giờ đen gầy, nhưng đôi mắt long lanh sáng ngời.

Hôm nay, giáo viên và học sinh trường đều thoải mái. Đăng ký nguyện vọng xong cũng vội về, tốp năm tốp ba túm tụm chuyện với những bạn học thiết, bắt đầu hẹn hò ăn trưa ăn tối.

Từ Mộng ở trường nhiều bạn , cô chỉ định tụ tập với Trương Hiểu Vũ và Ngụy Hương. Vừa thấy cô bạn tới, hai liền đồng thanh vẫy tay.

Trương Hiểu Vũ : “Cậu sức hút của Từ Mộng lớn đến mức nào , chỉ đây một lát thôi mà bốn năm bạn học đưa thư tình cho .”

Từ Mộng: “Nói mấy chuyện đó gì, bảo buổi trưa ngoài ăn cơm ?”

Trương Hiểu Vũ : “ , gần Đại học Kinh Đô một quán lẩu, ăn phát đạt lắm. tớ đoán hôm nay liên hoan đông, muộn sẽ chỗ. Hay là chúng đến đó chờ một chút, hoặc là đổi quán khác?”

Từ Mộng trong lòng khẽ động: “Cậu là quán Trạng Nguyên Kiều đấy chứ!”

Trương Hiểu Vũ : “ đúng đúng, chính là tên đó. Thi đại học xong, việc kinh doanh ở đó phất lên hẳn. Nhiều đến Kinh Thị du lịch cũng qua đó ăn, là để lấy may. Tớ lẩu ở quán đó ngon, giá cả cũng đắt, hợp với túi tiền học sinh. Hay là chúng đến quán đó ?”

Ngụy Hương chút động lòng: “Tớ cũng , Từ Mộng thì ?”

Từ Mộng: “Tớ theo ý các . Vậy chúng muộn một chút, một giờ là nhiều bàn trống thôi.”

Phải đợi mới cơm ăn, ba dứt khoát dạo quanh trường. Có lẽ vì sắp xa trường, tâm trạng mấy cô gái vui vẻ chút buồn man mác.

Ngụy Hương : “Tớ định đăng ký trường sư phạm, học phí rẻ hơn, với giáo viên cũng .”

Trương Hiểu Vũ gật đầu: “ . Cậu xem thầy Dương, thầy Hạ , mỗi năm tiền lì xì với tiền dạy thêm kiếm ít. Tớ thầy Hạ trường phê bình, còn ghi hồ sơ một chuyên môn, là vì tố cáo thầy ?”

Bị ghi chuyên môn hồ sơ đúng là chút nào, sẽ ảnh hưởng đến việc thăng tiến .

Từ Mộng bất ngờ: “Tớ còn tưởng nhiều nhất chỉ trường mắng một trận thôi. Thảo nào lúc nãy tớ thấy thầy ở lớp các .”

Ngụy Hương cũng cảm thấy hả giận, chỉ là đủ. Cô chuyện với Từ Mộng.

, bộ lưu điện nhà , nhà tớ bán gần hết . Anh trai tớ thuê một quầy hàng ở huyện để bán, sẽ lấy hàng cố định từ chú của . Bây giờ bán hàng rong, vẫn dám mua.”

“A, nhanh bán hết ?”

“Cái gì thế?” Trương Hiểu Vũ hỏi.

Ngụy Hương : “Bộ lưu điện. Thật thứ ở nông thôn bọn tớ hữu dụng hơn ở thành phố nhiều. Sáng sớm hái nấm, tối ngoài lo việc đồng áng, trong nhà một cái tiện. Lúc đầu trưởng thôn bọn tớ mua về còn chịu mua ở . Anh trai tớ cầm bộ lưu điện ngoài một vòng, kết quả là mấy nhà mua.”

Từ Mộng : “Cũng cần vội thuê quầy , các cứ bày bán ở huyện xem . Lấy hàng thì cứ tìm chú tớ là .”

Mắt Ngụy Hương càng sáng hơn: “Cậu bộ lưu điện bán chạy thế nào . Ban đầu chỉ quen mua mấy cái, dùng vài thấy đèn sáng mà tốn pin, dần dần mua càng nhiều. Tớ thấy ăn chắc cần dẻo mép, phương pháp cũng quan trọng. Hơn nữa, mấy chiêu dạy tớ cũng hữu dụng.”

“Chiêu gì thế?” Trương Hiểu Vũ hỏi.

————

Đăng ký nguyện vọng xong là chờ kết quả, đó cũng là một kỳ nghỉ hè đầy lo âu.

Việc kinh doanh của quán lẩu Trạng Nguyên Kiều hề ảnh hưởng bởi thời tiết nóng nực việc học sinh nghỉ hè. Vừa hè, việc kinh doanh càng hơn.

Sau khi việc bán gia vị lẩu triển khai, ngày càng nhiều đến lai lịch của quán Trạng Nguyên Kiều. Ban đầu là vì tò mò mà đến ăn thử một bữa lẩu “hành hương”. Khách đến đây ăn phần lớn là học sinh từ nơi khác đến Kinh Thị du lịch.

Hè đến, du lịch ở Kinh Thị cũng sôi động hẳn lên. Hễ cha dắt con cái đến Kinh Thị du lịch, phần lớn đều sẽ ghé qua khu vực Đại học Kinh Đô. Đã đến là sẽ ghé ăn ở Trạng Nguyên Kiều. Tên quán , ý nghĩa cũng . Vì , kế hoạch cho nhân viên nghỉ phép mùa ế hàng của Trương Minh Khanh cũng đành gác , thời gian kinh doanh còn kéo dài hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-215.html.]

Bên bận rộn lên, việc tìm nhà xưởng liền trì hoãn. Hiện tại, gia vị lẩu vẫn gia công ở địa điểm cũ, chỗ lớn, dù tuyển thêm vài , sản lượng cũng hạn. Việc tìm nhà xưởng là chuyện cấp bách.

Vừa Từ Mộng dẫn bạn ăn xong, Trương Minh Khanh liền đuổi theo, kịp lúc Từ Mộng mới chia tay bạn bè.

“Từ Mộng, cháu .” Trương Minh Khanh ba bước thành hai chạy tới, chạy thở hổn hển: “Đăng ký nguyện vọng xong chứ?”

Từ Mộng gật đầu.

Trương Minh Khanh cũng lười vòng vo, một tay kéo lấy tay cô: “Cháu xem giúp dì một cái nhà xưởng. Có bạn tìm cho dì mấy chỗ, mà dì chẳng thời gian xem. Cháu xem giúp một chút, nếu phân xưởng thì dạo chốt luôn.”

“Được ạ, cháu liên lạc với ai, dì cho cháu phương thức liên lạc.”

“Cháu với dì quán một chuyến.”

Đến văn phòng của Trương Minh Khanh, bà lấy từ ngăn kéo một cuốn sổ nhỏ, điền mấy phương thức liên lạc cho cô: “Mấy chỗ , cháu chuyện với một chút, chủ yếu là xem phân xưởng chỗ xây bếp , môi trường xưởng thế nào, còn phép dùng lửa trần …”

Từ Mộng mà đỡ trán, nhiều chỗ như , xem từng nơi một chắc chắn sẽ tốn ít thời gian. “Được ạ!”

Trương Minh Khanh lúc mới nở một nụ rạng rỡ: “Hết cách , bây giờ doanh tăng lên, chỉ riêng chỗ của chúng , đổi thành hai ca cũng xuể. Bây giờ bên đó chỉ thể xưởng gia công và nhà kho. Riêng việc đóng gói ba , chỗ quá nhỏ, sản lượng cũng hạn chế.”

Từ Mộng cầm lấy danh sách địa chỉ, sâu sắc cảm nhận các xí nghiệp quốc doanh bây giờ đang bắt đầu xuống dốc. Phần lớn đều là các xí nghiệp quốc doanh cho thuê phân xưởng hoặc nhà kho đóng cửa.

Cầm cuốn sổ nhỏ, Từ Mộng ngay trong ngày liền sắp xếp xem nhà xưởng. Ban đầu chuyện với lạ còn chút tự nhiên, nhưng nhiều cũng quen. Đợi đến khi gọi năm sáu cuộc điện thoại, Từ Mộng cúp máy cũng còn tức giận nữa.

Sau khi sàng lọc một vòng, Từ Mộng khoanh vùng vài địa điểm. Một trong đó là nhà ăn của một xưởng dệt bông. Sau khi các nhà máy nhỏ ở phương Nam nổi lên, tác động đến các xưởng dệt bông quốc doanh là lớn nhất. Xưởng dệt bông sớm còn là đơn vị “hot” như nữa.

Thư Sách

Từ Mộng lập tức gọi điện cho Trương Minh Khanh, : “Cháu thấy nhà máy nhất. Trước đây là nhà ăn, bếp đều sẵn cần xây. Mấu chốt là chỗ quá lớn, tính cả chỗ công nhân ăn cơm, tổng cộng hơn một nghìn mét vuông.”

“Tiền thuê bao nhiêu?”

“Tiền thuê tháng là 3000.”

“Chờ một chút.” Trương Minh Khanh ở đầu dây bên dậy, cầm bút ghi chép: “Vị trí ở ?”

“Xưởng dệt bông 2 ạ.”

Xưởng dệt bông 2 là một nhà máy lớn, thời kỳ đỉnh cao đến hàng vạn công nhân viên chức, cộng thêm gia đình họ là mấy vạn , chiếm một khu xưởng lớn. Trương Minh Khanh là Kinh Thị gốc, tự nhiên xưởng dệt bông 2. Đây cũng là một trong những đơn vị lâu đời, nhất của Kinh Thị.

“Mặt khác, vài chỗ cháu gọi điện hỏi tình hình, nhiều. Cháu nghĩ những cộc lốc như , cũng khó việc, nên cháu loại bỏ .”

“Cháu lắm, hỏi qua điện thoại cũng đỡ vô ích.”

Hai hẹn thời gian gặp mặt qua điện thoại. Phụ trách liên lạc là phó chủ nhiệm văn phòng của xưởng dệt bông 2. Nghe trong điện thoại vẻ tuổi, Từ Mộng chuyện với ông kính trọng, giọng ông cũng trở nên ôn hòa hơn. Hai nhanh chóng chốt thời gian.

Hẹn xong, cô lập tức gọi Trương Minh Khanh đến xem. Hai đến xưởng dệt bông, rõ mục đích, bảo vệ cổng nhanh cho . Quả nhiên, chủ nhiệm Liêu là một ông cụ trạc sáu mươi, mặt mày hiền hậu, vóc thấp, đeo một cặp kính cận.

“Chào chủ nhiệm Liêu, cháu là Từ Mộng liên lạc với bác qua điện thoại. Đây là bà chủ của chúng cháu, bà chủ Trương.”

“Chào chủ nhiệm Liêu.”

“Chào bà chủ Trương.”

Trương Minh Khanh mắt sắc, liếc một cái nhận chủ nhiệm Liêu: “Chủ nhiệm Liêu, Liêu Hồng Kỳ là gì của bác ạ?”

Chủ nhiệm Liêu ngẩn một lúc, đó bừng tỉnh ngộ: “Cô là bạn học của Hồng Kỳ ?” Ông : “Hồng Kỳ là con trai , cũng việc trong xưởng. thấy cô tuổi cũng lớn lắm.”

Trương Minh Khanh bảo dưỡng , trông chỉ ngoài 30.

Trương Minh Khanh kể vanh vách mấy chuyện thú vị hồi nhỏ của Liêu Hồng Kỳ, coi như “đối chiếu tín hiệu” với đối phương.

Thời buổi , quen dễ việc hơn một chút.

 

Loading...