Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-10-08 23:55:55
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Thư Sách

Ngụy Hương chỉ do dự một lát quyết định gọi điện thoại hỏi Từ Mộng.

Từ khi Phùng Yến Văn và Vương Xuyên Trụ kết hôn, căn nhà mới lắp đặt điện thoại, việc liên lạc bây giờ cũng tiện lợi hơn nhiều.

Từ Mộng xong liền qua điện thoại: “Chú của tớ tổng phân phối, các đại lý cấp đều lấy hàng từ chỗ chú . Dạo món ở Kinh Thị bán cũng chạy lắm, riêng hẻm Trường Xuân nhà tớ thôi mỗi nhà một cái .”

Ngụy Hương càng thêm động lòng, vội hỏi: “Vậy thể hỏi chú xem, lấy hàng thì giá thế nào, ít nhất lấy bao nhiêu ?”

Không lâu , Từ Mộng báo cho cô một mức giá nhập hàng.

“Bán chạy lắm thật đấy. Cậu cứ lấy 30 cái, nếu thật sự bán , hàng còn nguyên tem thì trong vòng một tháng tớ sẽ nhờ chú Vương cho trả .”

Ngụy Hương lập tức bàn bạc với nhà, quyết định đầu sẽ nhập 50 cái.

Vương Xuyên Trụ ngờ chỉ mới ngoài một chuyến mà Từ Mộng bàn một hợp đồng “lớn” như . Ông chê lấy ít hàng, đối với khách hàng mới bắt đầu, một lấy 50 cái là nhiều. Buổi tối, ông vui vẻ với Phùng Yến Văn: “Anh thấy Mộng Mộng nhà trong lòng vẫn là hướng về chúng .”

Phùng Yến Văn trêu : “Đương nhiên là hướng về chúng . Con bé đó tinh ranh lắm, còn ? Con bé mà lấy đồ của tặng khác, chắc chắn nó tính toán kỹ , rằng bên phía bạn nó ăn sẽ !”

Từ Mộng: “…” Lúc đó cô thật sự nghĩ đến chuyện giúp chú Vương quảng bá sản phẩm

Ăn cơm tối xong, Từ Mộng ngoài dạo, bất giác đến ngõ Sử Gia. Vừa gặp Hàn Quý Minh và Hàn Lăng Lăng cũng đang “ ngoài dạo”.

Hàn Lăng Lăng hét lớn một tiếng: “Từ Mộng, lâu đến nhà tớ chơi?”

lúc đó, Tưởng Tuệ Kỳ cũng định ngoài dạo. Thấy Từ Mộng, bà mời cô nhà : “Lâu lắm thấy cháu qua, bác cứ nghĩ thi xong cháu sẽ thời gian chứ.”

Hàn Lăng Lăng lưng cô khúc khích .

Chuyện khiến Từ Mộng đỏ bừng mặt. Trước đây cô vẫn gọi Tưởng Tuệ Kỳ là dì cơ mà.

Hàn Lăng Lăng : “Không học trượt băng ? Hôm nào chúng cùng đến sân trượt băng trong nhà chơi, tớ dạy .”

Từ Mộng gượng hai tiếng: “Tớ giày trượt trong nhà, đôi đây mua là loại để chơi ở Thập Sát Hải, chắc sân băng . Đợi hôm nào tớ mua giày mới sẽ hẹn .”

Tưởng Tuệ Kỳ : “Nhắc đến trượt băng, bác nhớ đến một chuyện cũ. Các cháu vẫn nên chơi trong nhà thì hơn, băng dã ngoại ngoài trời nguy hiểm lắm. Hồi nhỏ Quý Minh trượt băng ở ngoài, còn rơi xuống nước nữa đấy. May mà cứu nó lên.”

Từ Mộng mở to mắt: “Cái gì ạ?”

Hàn Lăng Lăng: “Cậu ? Năm đó chúng cùng trượt băng mà, hình như cũng rơi xuống sông nữa. Cũng lạ thật, năm đó trời lạnh như , sông sớm đóng băng hết , ngã xuống nhỉ…”

Từ Mộng về phía Hàn Quý Minh, thấy vẻ mặt chút đổi nào.

khi cô nhớ chuyện cũ năm đó, một vài điều thể lý giải bỗng lời đáp. Cô nữa, nhà họ Hàn cũng quá khách sáo . Rõ ràng là Hàn Quý Minh cứu cô, nhưng nhà họ mang hoa quả đến cho cô.

Hóa tất cả đều là do Hàn Quý Minh… Anh căn bản sự thật với gia đình mà kể ngược câu chuyện.

Bảo , nhà họ Hàn dù tính đến mấy, con trai vì cứu mà rơi xuống nước, còn trả tiền t.h.u.ố.c men, mang hoa quả đến cho cứu. Chuyện thể giải thích bằng hai chữ “ , đây quả thực là “thánh mẫu” !

Nhớ những chuyện cũ , lòng Từ Mộng tràn ngập cảm xúc chua xót. Duyên phận giữa cô và Hàn Quý Minh, chỉ đơn giản là cứu cô, mà còn giữ gìn thể diện cho cô mặt gia đình .

Hàn Lăng Lăng thấy vẻ mặt cô đổi liên tục: “Người cứu nó lúc đó, hình như là thì !”

Tưởng Tuệ Kỳ giật , dường như cũng nhớ chuyện : “Thật sự là Từ Mộng ? Nhìn bác , quên mất nhỉ. Chuyện xảy lâu quá bác thật sự quên mất.”

Từ Mộng : “Không cháu ạ.”

Hàn Lăng Lăng: “Cậu ngã xuống nước đó sốt cao, quên nhiều chuyện lắm. Sao tớ nhớ chú út về kể với bọn tớ là cứu chú nhỉ.”

Từ Mộng trong lòng thầm thấy chua xót: “Thật sự cháu .”

Hàn Lăng Lăng hì hì: “Thảo nào chú út của tớ thích , hóa ân cứu mạng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-212.html.]

Từ Mộng cầu cứu về phía Hàn Quý Minh, thấy khẽ lắc đầu, cô hiệu cho nhưng mặt chỗ khác.

Chút cảm động , vì lời dối của mà tức khắc trở nên vô vị.

là Hàn Quý Minh. Đứng lập trường của , đó chỉ là một lời dối thiện ý. lập trường của cô, cô thể sẽ dùng nhiều lời dối khác để che đậy. Từ Mộng trong chốc lát nên lời, chỉ Hàn Quý Minh một cái nữa, thấy vẫn ý định giải thích, cô đột nhiên cảm thấy khó thở.

Tiếp tục phối hợp với Hàn Quý Minh dối, là vạch trần sự thật rằng năm đó chính mới là dối?

Từ Mộng cũng rời khỏi nơi đó như thế nào, chỉ nhớ Tưởng Tuệ Kỳ giữ cô nhưng cô vẫn cứ . Đợi cô xa , Hàn Quý Minh mới đuổi theo. Khi vươn tay kéo tay cô, còn cô hất . Lúc Hàn Quý Minh mới giận.

“Từ Mộng, em .” Hàn Quý Minh dùng chút sức, cuối cùng cũng kéo .

Từ Mộng đột nhiên cảm thấy lòng nghẹn : “Em ban đầu em khó xử, nhưng tại giải thích với họ?”

“Em bây giờ thế nào? Vì chuyện mà họ ấn tượng về em. Nếu bây giờ sự thật, họ oán giận sẽ , em hiểu ?”

Từ Mộng lập tức rũ xuống. Cô hiểu tại ngay từ đầu Tưởng Tuệ Kỳ thái độ với cô như . Nếu chỉ đơn giản vì cô là bạn của Hàn Lăng Lăng, thì nhà họ cũng quá hiền lành . Đến bây giờ cô mới hiểu, hóa họ với cô là vì cô “cứu” Hàn Quý Minh.

em thật sự mỗi gặp họ đối mặt với tình cảnh khó xử như .” Từ nhỏ thích dối, Từ Mộng chút chịu nổi. “Anh giải thích với gia đình .”

“Đã bao nhiêu năm , bây giờ giải thích là quá cố tình ?”

“Anh , chẳng lẽ để em ?”

“Em đừng để trong lòng quá. Sau cùng lắm thì nhắc đến chuyện ở Thập Sát Hải nữa. Thật em nhắc thì họ cũng nhớ .”

Từ Mộng: “…Hàn Quý Minh, coi là đồ ngốc hết ?”

Hàn Quý Minh chút dở dở : “Để bảo họ đừng nhắc nữa là chứ gì? Anh sắp Thanh Hải , em thể chuyện với một lát cho tử tế ?”

Anh ôm Từ Mộng lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô. Xem thật sự tức giận, thở cũng trở nên dồn dập. Một lúc lâu mới bình tĩnh . Hai trao một nụ hôn thật sâu. Hàn Quý Minh dùng hai tay nâng mặt Từ Mộng, chớp mắt, như thể thế nào cũng đủ: “Em xem, tại thích em nhiều như chứ.”

Từ Mộng tức giận đ.á.n.h mu bàn tay . Tay cô tuy nhỏ nhưng đ.á.n.h lực.

Hàn Quý Minh nắm lấy tay cô, dạo bước hỏi: “Vẫn hỏi em tình hình dự đoán điểm thế nào, đăng ký nguyện vọng ?”

Từ Mộng : “Em dự kiến 450 điểm, chỉ là đang phân vân nên báo Kinh Đại Học viện Ngoại ngữ.”

450 điểm! Ngay cả Hàn Quý Minh cũng sững một lúc, điểm dù là những năm cũng hề thấp.

Chính vì điểm cao nên việc đăng ký nguyện vọng càng cẩn thận hơn. Lỡ như Kinh Đại đ.á.n.h rớt, Học viện Ngoại ngữ chắc chắn cũng trúng tuyển.

“Trước đây đăng ký thế nào?” Từ Mộng chút tò mò.

“Trước đây ?” Hàn Quý Minh vẻ trầm tư, cuối cùng nhếch miệng : “Lúc đó tuyển thẳng.”

Không gì bất ngờ, ăn một cú lừa.

Từ Mộng vung tay, hung hăng : “Lại để vẻ .”

Hàn Quý Minh vẻ tủi : “Sao em cứ hở là đ.á.n.h thế? Sau chắc chắn xu hướng bạo lực gia đình.”

Từ Mộng vốn định đá nhẹ một cái, nhưng nhịn : “Ai là một nhà với chứ?” Gương mặt nóng bừng, trong một giây đỏ ửng.

Hàn Quý Minh nhịn véo má cô: “Đáng yêu quá, sợ sẽ nhớ em mất.”

Từ Mộng là để việc chính. Bên Thanh Hải quanh năm nhiệt độ thấp, dù là mùa hè buổi tối cũng lạnh. Dự án mà Hàn Quý Minh đang liên quan đến việc thi công ở vùng đất lạnh.

Thế hệ những thời đó, họ sống lý tưởng và nhiệt huyết. Chính vì những như Hàn Quý Minh, vô cống hiến, mới những con đường nhựa xây dựng vùng cao nguyên lạnh giá.

Từ Mộng nén , hốc mắt đỏ hoe: “Vậy lúc em kết quả, đến Thanh Hải ?”

Hàn Quý Minh im lặng một lát: “Ngày mai . Trước tiên sẽ tàu đến Tây Ninh để thích nghi vài ngày, đó sẽ đến Đức Linh Cáp và Cách Nhĩ Mộc. Đến những nơi thành phố, sẽ gọi điện cho em.”

“Vâng.” Cô vươn tay ôm lấy eo . Thật nỡ để

Mà lúc ở hẻm Trường Xuân, hai xuất hiện cổng lớn nhà Vương Xuyên Trụ.

 

Loading...