Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-10-07 03:59:42
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Có thai ư?

Hai đang trong phòng khám của bác sĩ đều sững sờ. Vương Xuyên Trụ nén nổi niềm vui sướng tột độ.

“Bác sĩ, cô thai thật ạ? Được mấy tháng ? Bác sĩ nhầm đấy chứ?” Vương Xuyên Trụ luống cuống chân tay, trong phòng, năng lộn xộn. “Dạo cứ kêu khỏe, cũng để ý lắm. Thật sự là thai ?”

Bác sĩ qua, hai trông cũng còn trẻ trung gì.

Phùng Yến Văn cũng ngơ ngác, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng . Nơi một sinh linh bé bỏng ư?

Tính , thai nhi vẫn còn nhỏ lắm. Dù thai từ tháng 3 thì đến bây giờ cũng mới hơn một tháng. Nghe ba tháng đầu thai kỳ định, đứa bé trong bụng bà mới hơn một tháng, liệu ?

Bác sĩ cau mày. Bây giờ đang là thời kỳ kế hoạch hóa gia đình, ở độ tuổi thai, liệu vi phạm chính sách ?

Ông cẩn thận ghi địa chỉ và tên của hai , chuẩn báo cáo lên phường. Tuy nhiên, mặt bệnh nhân, ông vẫn dặn dò cặn kẽ những điều cần chú ý, ví dụ như tránh vận động mạnh, thời gian cần tĩnh tâm dưỡng thai. Ở độ tuổi của Phùng Yến Văn là m.a.n.g t.h.a.i đầu, việc giữ thai hề dễ dàng, nên tránh những va chạm tương tự.

“Thể trạng của cô tệ, dấu hiệu dọa sảy, nhưng vẫn chú ý nghỉ ngơi.”

“Vâng, , bác sĩ cứ dặn dò ạ. Có điều gì cần chú ý nữa ạ?”

“Thôi , sẽ kê cho cô vài thang t.h.u.ố.c an thai.” Bác sĩ lấy đơn t.h.u.ố.c , loằng ngoằng mấy dòng chữ.

Ông kê vài loại thuốc, trong đó loại tăng Progesterone, đưa cho Vương Xuyên Trụ bảo nộp phí lấy thuốc.

Người cha tương lai Vương Xuyên Trụ hớn hở chạy ngoài.

Phùng Yến Văn vẫn thể tin nổi, hỏi : “Bác sĩ, thật sự thai ?”

Bác sĩ: “Chuyện còn giả ? Chắc cô m.a.n.g t.h.a.i đầu đấy chứ.”

Trên mặt Phùng Yến Văn nở một nụ rạng rỡ: “Vâng ạ.”

Bác sĩ liếc sổ đăng ký, chút tin nổi: “Thật sự là đầu ?”

Phùng Yến Văn gật đầu. Bác sĩ đột nhiên cũng cảm thấy thấu hiểu, thật dễ dàng gì.

Nếu là sản phụ lớn tuổi m.a.n.g t.h.a.i đầu thì càng đặc biệt chú ý. Nhân lúc bận, bác sĩ dặn dò bà thêm vài câu, những điều cần chú ý ở chỗ , chỗ .

Lúc Vương Xuyên Trụ vui vẻ trở về, Phùng Yến Văn cùng bác sĩ trò chuyện đến chủ đề nuôi dạy con cái.

Vương Xuyên Trụ dìu bà về nhà, tay còn run run. Anh cũng sắp 40 tuổi , đây cảm thấy con cũng chẳng , cuộc sống vẫn cứ trôi. bây giờ thành gia lập thất, suy nghĩ cũng khác . Đứa trẻ là sợi dây gắn kết giữa và Phùng Yến Văn, khó khăn lắm mới đến với thế giới , cả hai càng thêm trân trọng. Vừa về đến nhà, bắt bà nghỉ giường.

Khi cán bộ phường đến thăm, còn tưởng Phùng Yến Văn bong gân. Biết tin bà thai, họ liền chúc mừng tới tấp.

Chuyện nghiêm trọng, nên bà cụ Tiết gây rối cũng chỉ đưa về phường phê bình giáo d.ụ.c cho về.

Bà cụ Tiết chút hoài nghi cuộc đời. Nếu thằng Ba qua với Phùng Yến Văn, chẳng lẽ nó phụ nữ khác?

Một khi ý nghĩ nảy , lòng bà càng thêm khó chịu. Ít Phùng Yến Văn còn kiếm tiền, còn thể lụng vất vả như trâu như ngựa. Thằng Ba mà tùy tiện tìm một bên ngoài, chừng vớ hạng “dưa vẹo táo nứt” nào đó.

“Bà cụ, nhất là bà đừng đến quấy rầy nữa. Chuyện hôm nay coi như xong, nhưng nếu còn , chắc chắn sẽ dễ dàng bỏ qua như . Hơn nữa, cô Phùng mới phát hiện thai, ở tuổi khó khăn lắm mới , nếu chuyện gì xảy , chúng .”

Bà cụ Tiết còn đang lải nhải thì Vương Mỹ Lệ bên cạnh điểm mấu chốt: Phùng Yến Văn thai, thật sự thai.

Bị chồng mắng mỏ mười mấy năm là “gà mái già đẻ trứng”, giờ bà sắp đẻ trứng ư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-203.html.]

Vương Mỹ Lệ cảm thấy thứ duy nhất trong đời hơn Phùng Yến Văn chính là việc cô thể sinh con, nhưng điểm lẽ Phùng Yến Văn cũng hề thua kém cô .

“Không thể nào!” Bà cụ Tiết cũng phản ứng , đôi mắt già nua đục ngầu trợn trừng. “Nó thể sinh con !”

Bà cán bộ phường lười đôi co với họ: “Lời đến đây, nếu các còn quấy rầy, khó cô Phùng, thì cô cũng trăm phương ngàn kế khiến nhà các càng thêm khó xử. Con trai nhà bà cũng còn trẻ, tìm khác.”

Bà cụ Tiết như sét đ.á.n.h ngang tai, về đến nhà vẫn hiểu đến đó một chuyến để gì. Phùng Yến Văn thai, đợi mấy tháng nữa, nó sinh con , bà thật sự sẽ tức c.h.ế.t mất.

Ngược , Phùng Yến Văn giường cả một buổi chiều. Bà dở dở : “Em liệt , cho em xuống giường.”

Vương Xuyên Trụ đưa bát canh gà đến tận tay bà: “Không , bác sĩ em nghỉ ngơi nhiều.”

Anh dọn cả tivi từ phòng khách phòng ngủ, còn mang cho bà ít đĩa phim, để bà thể xem. Phùng Yến Văn thể yên một chỗ.

“Ít nhất hôm nay nghỉ ngơi, em mới ngã mà.”

Vương Xuyên Trụ suy nghĩ kỹ , cảm thấy vẫn nên tìm một giúp việc. Bây giờ trong bụng con, việc ăn uống cũng thể qua loa như . Anh quyết định với Phùng Yến Văn.

“Được, chuyện tìm giúp việc cứ quyết định . Cứ tìm ở quanh hẻm Trường Xuân chúng , cần ở nhà, chỉ cần nấu cho nhà hai bữa cơm trưa và tối.”

Không qua mặt, Phùng Yến Văn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà dậy trong phòng, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, một cảm giác thật. Nơi một sinh mệnh bé nhỏ ư?

Làm kế cảm giác giống . Trước đây tuy bà cũng nuôi nấng Từ Mộng từ nhỏ đến lớn, tình cảm thể sâu đậm, nhưng một sinh mệnh chính mang nặng đẻ đau, cảm giác càng thêm kỳ diệu.

Một lát , Vương Xuyên Trụ từ bên ngoài trở về, dẫn theo một phụ nữ. Vừa Phùng Yến Văn cũng quen . Chị Tiền hì hì về phía bà: “Cô Phùng, cần gì, cô cứ việc …”

Buổi tối lúc ăn cơm, Vương Xuyên Trụ còn uống thêm mấy chén. Anh say, nhưng nắm lấy tay Phùng Yến Văn, lảm nhảm một tràng: “Anh cho em , nếu là sinh con gái, chúng sẽ đổi một căn nhà lớn hơn, mua một cây đàn dương cầm, cho con gái học đàn. Nếu con cũng giỏi giang như Mộng Mộng thì càng …”

So với con trai, thích một cô con gái như Từ Mộng hơn, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Khi Từ Mộng trở về, tin , cô vui đến mức nhảy cẫng lên ba vòng tại chỗ.

“Mẹ, thấy khó chịu ở ?”

Buổi chiều lúc ăn cơm, Phùng Yến Văn ngon miệng. Chị Tiền hầm cho bà một bát canh, bà bịt mũi uống cạn. Bây giờ trong bụng đói, nhưng nghĩ đến ăn gì cũng thấy thoải mái.

Bà sờ bụng, suy nghĩ một lát : “Mẹ ăn mì ăn liền, loại ăn sống .”

Giòn giòn, bây giờ nghĩ thấy thèm chảy nước miếng.

Vương Xuyên Trụ định mì ăn liền dinh dưỡng, nhưng thấy bà đang nuốt nước miếng, nuốt lời trong, vội vàng chạy ngoài mua mấy gói mì về. Phùng Yến Văn hăm hở mở gói mì , c.ắ.n mấy miếng cảm thấy vị.

“Mẹ, cả buổi chiều nay đều như . Cứ nghĩ đến món gì ngon là thèm, nhưng thật sự ăn miệng thấy ngon nữa.”

Từ Mộng nghĩ một lát: “Để con pha cho một ít, xem ăn .”

Thư Sách

Nói cô xoay pha mì. Kết quả là mì còn nở hết, chỉ ngửi thấy mùi thơm là Phùng Yến Văn đòi ăn. Mì còn chín kỹ, bà ăn sạch một , cuối cùng ngay cả chút nước dùng còn trong bát cũng uống cạn, xoa miệng thòm thèm.

Chính Phùng Yến Văn cũng chút ngớ : “Vừa rõ ràng thèm món mà.”

Vương Xuyên Trụ: “…”

Giai đoạn đầu thai kỳ thật là một cảm giác kỳ diệu. Phùng Yến Văn một dạo nghén nặng, nhưng đặc biệt thèm đồ chiên rán. Khoảng thời gian , bà ít hành hạ Vương Xuyên Trụ, cũng may vui lòng để bà hành hạ. Khoảng hơn ba tháng, cuối cùng Phùng Yến Văn cũng hết nghén, ăn uống trở bình thường.

Vừa bước mùa hè, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, Ngụy Hương ở ký túc xá thường xuyên mất ngủ cả đêm, ảnh hưởng lớn đến chất lượng giấc ngủ và hiệu quả học tập.

Từ Mộng bèn bàn với cô, bảo cô chuyển ngoài ở tạm nhà . Phùng Yến Văn dọn , hai chị em liền ngủ riêng. Nếu Ngụy Hương chuyển đến, Từ Mộng thể ngủ cùng Hoàng Hiểu Oánh, còn Ngụy Hương sẽ ngủ ở chiếc giường nhỏ mà Phùng Yến Văn từng ngủ. Như học cũng cùng.

Có Ngụy Hương bạn, Từ Mộng bây giờ học cũng còn sợ hãi như . thời gian Hàn Quý Minh thể ở bên cô cũng vì thế mà giảm bớt .

 

Loading...