Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-10-07 03:58:42
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Từ Mộng tiễn họ một đoạn khá xa mới ôm chậu về.

Dù là Hoàng Hiểu Oánh đang rửa bát trong sân ba đứa trẻ đang quét tước, tất cả đều một loạt thao tác của cô cho lóa cả mắt.

Hoàng Hiểu Oánh trực tiếp giơ ngón tay cái tán thưởng. Ba đứa trẻ thì phá lên . Chú ch.ó nhỏ Vượng Tử hôm nay vui vẻ, nó vẫy đuôi mặt , lúc lắc mặt , thu hoạch xương và thịt. Lúc , Lão Tam kiếm một khúc xương, đang cầm tay đút cho Vượng Tử.

“Vạn Tiểu Hoa, chúng đút cho nó ăn.” Từ Mộng mới cảnh cáo ba đứa trẻ, thế mà Lão Tam vẫn kiểm soát tay .

Bị gọi tên, Lão Tam ngơ ngác cô, đôi mắt to tròn chớp chớp. “bàn tay tội vẫn nhịn mà đưa về phía Vượng Tử.

Lúc , Phùng Yến Võ từ trong nhà , sắc mặt âm trầm : “Từ Mộng, cháu đây một lát.”

Từ Mộng: “Sao ?” Cô cảm thấy vẻ mặt của gì đó .

Phùng Yến Võ gọi cô nhà , đó : “Mẹ cháu thấy khỏe, chịu bệnh viện. Cháu khuyên .”

Vừa lúc lễ, sắc mặt Phùng Yến Văn mệt mỏi, lúc ăn cơm cũng chẳng động đũa. Nếu đang trong tiệc cưới, cô dâu bỏ về sẽ , lẽ bà thể gắng gượng đến cuối bữa ăn. Tiệc tàn, bà Vương Xuyên Trụ dìu nhà nghỉ. Lúc , xung quanh nhiều , bà thấy ồn ào liền xua tay bảo họ ngoài.

“Mẹ , cứ nhất quyết đòi đưa đến bệnh viện. Mẹ nghỉ ngơi.”

Hôm nay giọng điệu của bà tệ. Thấy Từ Mộng , bà bảo cô dẫn ngoài: “Đừng vây quanh ồn ào nữa. Mẹ bà lão bảy, tám mươi tuổi , chỉ là ăn uống kém một chút, thể chuyện gì chứ?”

Từ Mộng cũng cảm thấy dạo trạng thái của : “Không , như mới một hai ngày. Không bệnh viện thì cũng đến trạm y tế xem chứ ạ.”

Tính tình của Phùng Yến Văn cũng đúng, trở nên gắt gỏng lạ thường.

Thấy , mợ Hoàng Lan Canh bảo cô đừng nữa, kéo cô sang một bên hỏi: “Mẹ cháu chuyển đến đây ở bao lâu ?”

“Từ tháng 3 ạ, đăng ký kết hôn là chuyển đến đây ở.”

Mợ Hoàng Lan Canh : “Vậy thì tạm thời cần đến bệnh viện. Dạo cứ bồi bổ cơ thể cho . Mợ cháu bận nhưng rảnh thì để ý một chút, đừng để việc quá sức. Cậu mợ cũng thể ở đây lâu, nhà việc, chúng về.”

Vốn dĩ sẽ ở đây chơi mấy ngày, bây giờ về sớm? mợ Hoàng Lan Canh một mực đòi về, cản cũng .

Từ Mộng vội vàng giữ khách: “Trong nhà chỗ ở, mợ cứ ở thêm mấy ngày, dạo thời tiết , dẫn bé Đào chơi nhiều hơn ạ.”

Thư Sách

Mợ Hoàng Lan Canh : “Hôm qua đây . Ông bà ngoại cháu tuổi cao, trại gà nhiều việc, chúng cũng yên tâm. Đợi cháu thi đỗ đại học, mợ đến thăm.”

Tin tức Phùng Yến Văn kết hôn, còn gả cho một giàu , chẳng mấy chốc cũng đến tai nhà họ Từ. Bà cụ Tiết ghen đến đỏ cả mắt, lưng ngớt lời nguyền rủa đàn bà sớm c.h.ế.t. Một mặt, bà tìm đến Vương Mỹ Lệ hỏi chuyện: “Không lành với thằng Ba ? Sao kết hôn với khác? Con đàn bà đúng là lẳng lơ, thời xưa là tròng lồng heo .” Bà quên mất rằng một năm , chính luôn miệng chê bai cô.

Vương Mỹ Lệ trong lòng cũng đang thắc mắc. Một mặt an ủi bà cụ, một mặt tìm Hổ Tử hỏi thăm.

Chuyện Hổ Tử bán gia vị lẩu ở ga tàu hỏa lan truyền khắp khu . Mấy đây kiên trì theo bà , giờ hợp tác.

“Cái gì? Yến Văn qua với Từ Giải Phóng á?” Mẹ Hổ Tử , vội lắc đầu: “Không thể nào. Cô mới kết hôn, thể với Từ Giải Phóng . Tính cách của cô chị , ngoài mặt trông hiền lành thôi, nhưng một khi quyết định chia tay thì chính là bát nước hất , thể thu .”

Vương Mỹ Lệ tin: “Sao thể? Hôm đó thằng Ba nhà tìm nó, lúc về tâm trạng vui vẻ lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-202.html.]

Tiếc là bà cụ Tiết tin, bà quyết định đến tận mắt xem thử, liền bảo Vương Mỹ Lệ dẫn .

Vương Mỹ Lệ tuy phiền bà già nhưng thích hóng hớt náo nhiệt. Bà chồng của cô sức chiến đấu mạnh, thường là đối thủ. Hơn nữa, cô thích xem Phùng Yến Văn mất mặt.

Hai con chồng, một chống gậy, một dìu, cùng đến hẻm Trường Xuân. Chỉ cần hỏi thăm một chút là ngay trung tâm đào tạo của Phùng Yến Văn ở .

Lúc , Phùng Yến Văn đang ở trong văn phòng việc. Ngồi trong văn phòng sáng sủa, bóng loáng, khí chất và diện mạo của bà khác xưa, trông điềm tĩnh và tao nhã.

Bà cụ Tiết ghen đến mức mắt sắp đỏ ngầu, thể tin đây là Phùng Yến Văn. Trông thế giống cô, rõ ràng là một cán bộ cấp cao. Ngay cả Vương Mỹ Lệ cũng ngạc nhiên.

Nếu lúc ly hôn, tất cả những thứ đều sẽ thuộc về nhà chung! bây giờ, tất cả đều thuộc về một Phùng Yến Văn.

“Phùng Yến Văn, mày đây cho tao!” Bà cụ Tiết lấy hết hét lớn từ bên ngoài. “Mày quyến rũ con trai tao, bây giờ cưới thằng khác, mày hổ !”

Giọng bà lớn, nên đến và nên đến đều kéo tới.

Phùng Yến Văn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của bà cụ Tiết. Bà già vẫn kiêu căng ngạo mạn như xưa, chỉ là mấy tháng gặp, trông già cả chục tuổi.

Phùng Yến Văn , sa sầm mặt: “Bà cụ, đồ thể ăn bậy nhưng lời thì thể bừa. và Từ Giải Phóng chút quan hệ nào cả. Quyến rũ ? rảnh rỗi đến mức đó ?”

Thấy động tĩnh, hai giáo viên nam lập tức tới.

Bà cụ Tiết thấy hai đàn ông xuất hiện cũng chút chùn bước.

Mấy hôm nay cô Phùng khỏe, ông chủ Vương còn dặn họ chăm sóc cô nhiều hơn. Thấy chuyện như , hai thầy giáo liền chạy nhanh.

Bà cụ Tiết còn tưởng đây là tình mới của Phùng Yến Văn, chỉ : “Cái đôi gian phu dâm phụ chúng mày!”

Thầy giáo cao lớn chọc tức: “Bà cụ, chuyện cũng bằng chứng chứ. Đừng tưởng già thì gì thì .”

Bà cụ Tiết lập tức chùn bước, phịch xuống đất, vỗ đùi gào : “Từ Tết, con trai về nhà, ngày nào cũng chạy đến chỗ con hồ ly tinh . Mày đùa giỡn tình cảm của khác, đúng là đồ lừa đảo.”

Phùng Yến Văn liền hiểu , tám phần là Từ Giải Phóng mới ở bên ngoài nhưng dám với gia đình. Bà cứ khăng khăng cho là như , liền mặc định đó chính là cô.

Nếu bây giờ cho rõ ràng, cái tiếng sẽ đổ hết lên đầu cô.

“Bà cụ, cảnh cáo bà nữa, bậy. ngày nào cũng ở trường , ngoài chồng thì đàn ông nào khác đến tìm . Con trai bà tìm ai ở bên ngoài, sợ bà nên mới dám . Bà thật sự nghĩ còn để ý đến ? là nực !”

bà cụ Tiết quan tâm, một mực gây sự với Phùng Yến Văn. Khóc lóc một hồi, bà đảo mắt, thấy một khe hở liền lao về phía Phùng Yến Văn.

Mọi mặt ai ngờ bà già lao tấn công khác. Đến khi phản ứng thì muộn. Sức nặng cả trăm cân của bà cụ Tiết, bình thường khó mà chịu nổi. Phùng Yến Văn đùi, vốn yếu sẵn, lùi về vài bước, ngã xuống đất. Bà cảm thấy bụng đau quặn từng cơn, cơn đau ngày một dữ dội hơn.

Một cô giáo mắt tinh, thấy cảnh liền hét lên: “Cô Phùng ! Bà già , bà cố ý!”

Bà cụ Tiết một ( rõ là ai) tát một cái trời giáng, ngã lăn một bên.

Vương Xuyên Trụ thấy động tĩnh liền chạy tới. Thấy Phùng Yến Văn đất, lập tức chạy qua, bế thốc bà lên chạy về phía trạm xá gần nhất.

Khung cảnh tức khắc trở nên hỗn loạn.

Một lúc , tại bệnh viện, bác sĩ khi kiểm tra xong liền : “Có thai mà chính cô cũng ?”

 

Loading...