Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương 194
Cập nhật lúc: 2025-10-06 00:35:05
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , các giáo viên đều lớp, trong văn phòng chỉ còn một cô Dương Nhược Hoa. Từ Mộng ở cửa, hô một tiếng: “Báo cáo ạ.”
Cô Dương Nhược Hoa phản ứng gì. Cô còn cách nào khác, đành cao giọng hơn, hô một nữa: “Báo cáo ạ.”
Lúc , cô Dương mới chút động tĩnh, giọng mang theo vài phần chán ghét: “La hét cái gì? Không thấy giáo viên đang việc ? Bảo em đợi một chút thì ? Đừng tưởng học giỏi thì gì thì , coi thường giáo viên ? Nói thật, loại học sinh như em thấy nhiều , đợi xã hội sẽ , thành tích học tập chẳng đại diện cho điều gì cả. Cứ yên ở cửa cho một lát, để mài giũa cái tính nết đó .”
Từ Mộng: “…”
Cô gì cơ chứ?
Trước đây, cô chỉ cảm thấy cô Dương thích , bây giờ thì cô thể chắc chắn thực sự ghét .
Từ Mộng đáp: “Em tưởng cô thấy ạ.”
Cô , cô Dương chắc chắn còn nhiều lời . cô chỉ mới hô một tiếng “báo cáo” mà đối phương thể mắng cô một trận, thì bây giờ cô thở một chắc cô Dương cũng sẽ lên tiếng bình phẩm. Đã , thà cứ thẳng còn hơn.
Quả nhiên, cô Dương liền bắt đầu trợn mắt, chỉ thẳng mặt cô mà mắng: “Nghe thấy cần em dạy ? là giáo viên, giáo d.ụ.c các em là trách nhiệm của . Nếu nể tình em là học sinh của trường , chẳng buồn nhiều một câu. Bây giờ em đang hỏi tại gọi em lên đây ? Vậy thì bây giờ hỏi em, giữa trưa, em lớp chúng gì?”
Việc học sinh các lớp qua , tìm bạn bè chơi là chuyện hết sức bình thường. Lớp nào quy định cấm học sinh lớp khác qua chơi ?
“Em giúp Trương Hiểu Vũ để hộp cơm ạ.”
“Tại hộp cơm của Trương Hiểu Vũ mà con bé tự để?”
Từ Mộng thầm đảo mắt trong lòng: “Giữa trưa đường từ nhà ăn về, Trương Hiểu Vũ giáo viên gọi . Bạn cảm thấy xách theo khay cơm tìm giáo viên thì , nên nhờ em lớp để đồ giúp. Lúc đó trong lớp cô cũng khác mà, vấn đề gì ạ?”
Cô Dương lạnh: “Em còn hổ mà hỏi ? Tự em nghĩ xem, khi lớp chúng , em chuyện gì khác .”
Lúc , một giáo viên khác tới. Thấy nổi tiếng như Từ Mộng, ông còn định đùa một câu: “Là Từ Mộng , đến tìm cô Dương thế? Đến hỏi bài ? Không đúng, giáo viên của em là cô Chương mà?”
khi thấy vẻ mặt của cô Dương, lời đùa liền thể thốt nữa. Dù đây cũng là học sinh của , cô Dương là đồng nghiệp, xen chuyện của khác cũng . Vị giáo viên im lặng trở về chỗ , nhưng vẫn vểnh tai lên cuộc đối thoại của hai .
Từ Mộng : “Em hỏi bạn cạnh cửa sổ vị trí của Trương Hiểu Vũ, đó đặt hộp cơm trong bàn học ngay. Lúc đó cũng là giờ học.”
“Rầm!” một tiếng vang lên, cô Dương đập mạnh xuống bàn.
Âm thanh lớn vang vọng khắp văn phòng, dọa cả hai giật . Giọng cô Dương đột nhiên trở nên nghiêm khắc: “Em nghĩ nữa ?”
Từ Mộng cuối cùng cũng nhịn nữa: “Em , cũng hứng thú đôi co với cô. Tiết học chiều bắt đầu hơn mười phút , chắc cô cũng em đến trường để chơi bời. Em thời gian để lãng phí ở đây. Có chuyện gì thì cô cứ thẳng, nếu để khác , tưởng cô đang cố tình cản trở việc học của em. Dù em cũng học sinh của cô, thi thành tích gì thì cũng tính thành tích của cô, cô đúng ?”
Vị giáo viên vốn đang im trong văn phòng, cố gắng dính chuyện , cuối cùng cũng nhịn nữa.
Ông ho nhẹ một tiếng: “Em Từ Mộng, chúng nghiêm túc một chút nhé. Cô giáo hỏi gì thì em cứ trả lời nấy. Còn cô Dương, cô cũng bớt nóng một chút . Em còn là một đứa trẻ, là con gái. Vừa cô đập bàn một cái, bệnh tim suýt nữa cũng phát tác theo đấy.” Nhìn qua thì vẻ đang trách Từ Mộng, nhưng thực chất là đang giúp cô.
Lời của Từ Mộng tuy khó , nhưng là sự thật.
Năm nay trường một học sinh ưu tú như , là giáo viên của trường, dù dạy Từ Mộng cũng cảm thấy vô cùng kiêu hãnh và tự hào. cô Dương thì như . Mỗi khi trong văn phòng bàn tán về Từ Mộng, cô bao giờ tham gia, mặt mày còn sa sầm , còn tưởng Từ Mộng nợ tiền cô .
Cô Dương hung hăng đập bàn một cái nữa: “ cho em cơ hội để tự thừa nhận, kết quả là em vẫn già mồm ? Đừng tưởng học giỏi thì gì thì . Giữa trưa, em lớp chúng , ăn cắp đồ của khác ?”
Lần chỉ Từ Mộng kinh ngạc, mà vị giáo viên cũng liếc cô vài .
Thời buổi , tệ nạn xã hội ít, trong trường học trộm cắp cũng là chuyện hiếm. Hơn nữa, đây Từ Mộng cho cảm giác nghèo, học kỳ đột nhiên giàu lên, trong trường cũng một vài lời đồn . tất cả đều thành tích học tập của cô che lấp .
dù thế nào nữa, khi bằng chứng mà công khai chỉ trích một học sinh ăn cắp là điều đúng.
Sắc mặt Từ Mộng cũng đổi. Cô chỉ để một món đồ, ăn cắp chẳng lẽ bản cô ?
Cô Dương tiếp tục lạnh: “Nhà em điều kiện thế nào đều rõ. Dạo em tiêu xài sang lắm, đều uống lá miễn phí, còn em thì uống cà phê. Cà phê đó rẻ nhỉ? Hơn nữa, giữa trưa, tận mắt thấy em lấy đồ trong bàn học của Từ Giai. hỏi em, em ăn cắp đồ của Từ Giai ?”
Từ Mộng: “Em còn gần bàn học của bạn .”
Cô Dương lạnh lùng quát: “ cho em cơ hội, là do em tự cứng miệng. Lúc nãy trong lớp thấy . Em tự thừa nhận thì còn đỡ, nếu để nhà trường bắt , nhẹ thì cũng ghi học bạ, nặng thì thể đuổi học.”
Lúc trong lớp học camera giám sát, nếu đối phương quyết tâm bôi nhọ cô, cô cũng chỉ thể tự chứng minh sự trong sạch của .
“Cô Dương, nếu cô chắc như đinh đóng cột, em thể để cô lục soát bàn học của em. Nếu tìm thấy thì ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-194.html.]
“Không tìm thấy thì sẽ xin em.”
“Cô buồn thật. Lời xin của cô thì đáng giá bao nhiêu chứ?” Từ Mộng tỏ rõ thái độ chấp nhận. “Nếu cái giá cho việc cô há miệng vu khống một học sinh chỉ là một lời xin , thì em thể chấp nhận .”
“Hai đang cãi cái gì ?”
Cả hai đang tranh cãi gay gắt, ai chú ý đến việc vị giáo viên vốn im trong góc biến mất từ lúc nào. Lúc , cô Chương và chủ nhiệm giáo vụ phụ trách khối cấp ba xuất hiện mặt họ.
Cô Chương cau mày Từ Mộng. Cô bé chỉ là học sinh của bà, mà còn là học sinh năng khiếu nhất bà từng gặp trong suốt sự nghiệp dạy học của . Nhà trường đang bồi dưỡng cô như một hạt giống cho Đại học Kinh Tế, tạo điều kiện thuận lợi trong việc học tập. Không ngờ cô gọi khỏi lớp trong giờ học, mà còn mắng mỏ suốt nửa tiết.
Thư Sách
“Cô Dương, rốt cuộc cô ý gì?” Cô Chương thể kiềm chế cơn tức giận của . “Cô việc gì thì cứ nhắm , đừng nhắm học sinh.”
Cô Dương : “Học sinh lớp chúng mất đồ quý giá, học sinh chỉ rằng em giữa trưa lớp, gọi em đến hỏi thăm một chút. Ai ngờ thái độ của em như , đến xẵng giọng với . Dựa việc học giỏi là thể gì thì ?”
Cô Chương rõ nhân phẩm của Từ Mộng, liền về phía cô.
Lúc , hốc mắt Từ Mộng đỏ hoe. Kể từ khi lên lớp 12, những lời nghi ngờ cô đối mặt bao giờ ít, nhưng một lời nào chỉ đích danh cô là kẻ trộm. Cô mở miệng, giọng nghẹn ngào: “Em đồ quý giá gì cả. Giữa trưa, Trương Hiểu Vũ giáo viên gọi nên nhờ em để hộp cơm giúp. Em chỉ để đồ ngay. Nếu tin, thể đến lục soát bàn học của em. Nếu thật sự tìm thấy đồ, em sẽ nghỉ học.”
Cô Dương chanh chua : “Em đừng lấy chuyện nghỉ học để uy h.i.ế.p chúng . Đừng tưởng nhà trường thiếu một học sinh giỏi như em thì sẽ thế nào. Trường chúng lấy việc giáo d.ụ.c con gốc, nhân phẩm luôn quan trọng hơn thành tích!”
Cô Chương ngắt lời cô : “Cô ít thôi!” Bà về phía Từ Mộng: “Em đề nghị lục soát bàn học đúng ?”
“Lục soát bất cứ thứ gì cũng ạ, lục soát cũng .” Từ Mộng gật đầu. Hôm nay, ai lục soát, chính cô cũng lục soát một , xem rốt cuộc Từ Giai mất thứ gì.
Nhà trường lập tức triệu tập đội cờ đỏ, ngay cả phó hiệu trưởng cũng kinh động. Chuyện ầm ĩ hề nhỏ.
Đồ đạc của Từ Mộng nhanh chóng chuyển từ trong lớp học ngoài. Tất cả bày ở một chỗ dễ thấy sân thể dục. Xung quanh tuy nhiều vây xem, nhưng đội cờ đỏ ngăn họ , để cuộc lục soát diễn trong một môi trường tương đối công bằng.
Cô Dương gọi đội trưởng đội cờ đỏ qua, thấp giọng gì đó. Người gật đầu bắt đầu kiểm tra đồ đạc của Từ Mộng.
“Sao thế ?”
“Nghe một bạn lớp 12 mất đồ, là một bạn khác lớp 12 trộm, bây giờ đang lục soát đồ đạc đấy.”
“Thế mang hết đồ đây?”
“Người điều tra sợ khác lén nhét đồ , nên yêu cầu lục soát ở nơi quang đãng.”
Sự việc đến nước , Từ Mộng cũng cái gọi là “vật quý giá” mà cô Dương là thứ gì. vẻ mặt chắc chắn của cô , ngay cả Từ Mộng cũng bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ lén bỏ đồ bàn học của cô từ ?
Trong đám đông, cô thấy bạn cùng bàn cũng đang hóng chuyện, liền vẫy tay gọi cô .
“Vừa tiết một, tớ ngoài một lát, ai đến gần chỗ tớ ?”
“Không, .”
Vậy thì Từ Mộng yên tâm .
Đội cờ đỏ lôi từ trong đồ đạc của cô lọ cà phê. Đội trưởng mở nắp, ngửi ngửi.
“Anh gì đấy, trong đó là đồ ăn mà!” Từ Mộng quát lên.
Đội trưởng , đổ một ít cà phê lòng bàn tay, đưa lưỡi lên nếm thử, đó phun phì phì mấy tiếng: “Thứ quái gì thế , đắng c.h.ế.t .”
Anh tiện tay ném lọ cà phê xuống sân thể dục, hơn nửa lọ cà phê đổ ngoài.
Những bạn cùng lớp với Từ Mộng, đặc biệt là những thiết, đều nổi giận: “Anh gì ? Lục soát thì lục soát, đừng phá hoại đồ ăn của . Anh đổ hết đất thì khác ăn uống thế nào nữa.”
Mọi đều Từ Mộng một lọ cà phê, đó là do bạn cô từ nước ngoài mang về. Thời buổi , hàng ngoại đều hiếm, cà phê càng là hàng xa xỉ.
Đội trưởng cũng cãi , hì hì: “Xin , trượt tay.”
Phó hiệu trưởng Chu cũng ở đó, giọng điệu đầy vẻ thiếu kiên nhẫn: “Này em học sinh, lục soát thì lục soát cho đàng hoàng, ?”
Đội trưởng lập tức nhận : “Xin , xin ạ. Thứ đắng quá, còn tưởng là t.h.u.ố.c độc gì, cẩn thận đổ của bạn. Thôi thì những gì đất coi như bỏ , trong lọ vẫn còn một ít, thu dọn cho bạn nhé.”
Rõ ràng là cố ý. Từ Mộng tức đến mức nước mắt sắp trào .
Những thứ khác đều quan trọng, nhưng đây là món quà Hàn Quý Minh tặng cô, đổ mất nửa lọ.
Mối thù , cô nhất định sẽ báo! Tên của cô, thà ngược còn hơn là bỏ qua!