Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90 - Chương 193

Cập nhật lúc: 2025-10-06 00:33:24
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Buổi chiều u ám, một cơn gió bất chợt thổi tới, cuốn theo cát bụi cay xè mắt .

Dạo bão cát lớn, mùa xuân phiền phức nhất chính là điểm . Phải đợi đến khi cỏ thảo nguyên xanh tươi trở , gió cát mới dịu một chút, nhưng ít nhất cũng đến tháng sáu. Trong thời gian , Từ Mộng xe đều cẩn thận.

Buổi tối tầm . Khi Từ Mộng dắt xe đạp khỏi trường, cô liền thấy một chiếc xe máy đậu cách cổng xa. Cô chỉ cần liếc mắt một cái nhận Hàn Quý Minh đang cạnh xe, chân cô như dính chặt xuống đất, thể nhúc nhích.

“Từ Mộng, hôm nay đạp xe?” Trương Hiểu Vũ gọi cô một tiếng, thấy thanh niên ở phía xa đang về phía Từ Mộng.

Cô lè lưỡi, ánh mắt Từ Mộng đầy ẩn ý.

Cô thấy Từ Mộng cũng vẫy tay với , hiệu cứ đừng đợi, đó chạy bước nhỏ về phía đó.

Trương Hiểu Vũ nhớ , đây cuối tuần nào cũng đến đón Từ Mộng. Lâu lắm thấy đến, cô còn tưởng hai họ chia tay .

Thật ngờ, học sinh giỏi cũng yêu. Cô lắc đầu, đạp xe đuổi theo đám bạn.

Từ Mộng mặt Hàn Quý Minh, cẩn thận ngắm . Anh mặc một chiếc áo khoác sành điệu, trông đôi chân càng thêm dài, dường như còn trai hơn . Cô ngẩng đầu , hồi lâu nên lời.

Mái tóc mềm mại của cô gái khẽ bay trong gió.

Lòng Hàn Quý Minh chợt nhói lên. Anh đưa tay vén một lọn tóc mai của cô tai: “Có nhớ ?”

Vô nghĩa, đương nhiên là .

Từ Mộng ngượng ngùng mặt , đầu liền đội lên một chiếc mũ bảo hiểm to sụ.

Hàn Quý Minh bật một tiếng khẽ: “Được , muộn , mau đưa em về nhà. Dạo bận ?”

Từ Mộng lắc đầu.

Chiếc mũ bảo hiểm to đùng vẫn còn đầu, khiến hành động của cô trông ngốc nghếch đáng yêu.

Hàn Quý Minh đưa tay xoa đầu cô, nhưng cuối cùng chỉ thể vỗ nhẹ lên chiếc mũ bảo hiểm. Lòng cũng ấm áp lạ thường, buồn bực trong hơn một tháng qua dường như tan biến hết trong khoảnh khắc . Giờ phút , cảm thấy việc vội vã trở về là đúng đắn, tất cả đều xứng đáng.

Xe máy chạy nhanh, gần như chỉ nhỉnh hơn xe đạp một chút. Ban đầu, Từ Mộng còn thẳng lưng căng thẳng, mãi đến khi gần về đến nơi mới thả lỏng .

Bất ngờ, phanh gấp một cái. Từ Mộng kịp phản ứng, ôm chặt lấy .

Sau đó là tiếng đầy ẩn ý của Hàn Quý Minh, Từ Mộng lập tức mắc bẫy. Anh cảm nhận sự mềm mại của cô gái, yết hầu đột nhiên thắt .

Từ Mộng hề . Lưng của Hàn Quý Minh rộng, mang cảm giác an . Nếu thể, cô hy vọng đoạn đường sẽ bao giờ kết thúc. hẻm Trường Xuân cách trường học xa, dù chậm đến mấy thì cũng nhanh chóng đến nơi.

Xe dừng .

“Xe ồn, nên trong. Anh bộ với em nhé.” Hàn Quý Minh tháo mũ bảo hiểm, tiện tay vuốt tóc, lập tức trở nên bảnh bao.

Từ Mộng ngơ ngác , đến khi mũ bảo hiểm tháo vẫn hồn.

Hàn Quý Minh bật sảng khoái, giúp cô sửa mái tóc, nhỏ giọng một câu: “Nhìn ngây ?”

Từ Mộng liền lắc đầu: “Em cho kỹ, nếu lỡ ngày nào đó đột nhiên chạy mất thì ?”

Hàn Quý Minh sững , nhưng mỉm , ánh mắt càng thêm trong trẻo, Từ Mộng với vẻ dịu dàng hơn: “Sẽ chạy nữa .”

Anh đưa tay nắm lấy tay Từ Mộng, cô né tránh, nhưng ghé sát với : “Chỉ một lát thôi, trong , em sợ em thấy.”

“Không em đến đón em ?”

hàng xóm sẽ thấy, họ sẽ kể với em. Anh mấy hàng xóm nhiều chuyện thế nào .”

Cô bây giờ vẫn là học sinh cấp ba, để thấy yêu đương, chắc chắn bà sẽ cảm thấy trời sập mất.

Hàn Quý Minh tỏ vẻ thấu hiểu, cúi đầu cô một lúc lâu, cuối cùng cũng buông tay , bước chân cũng chậm , giữ một cách an giữa hai .

“Lễ 1 tháng 5 nghỉ mấy ngày?”

“Nghỉ ba ngày ạ.”

“Ngày 1 tháng 5 một buổi hòa nhạc, em thời gian xem ?” Hàn Quý Minh nhấn mạnh, “Vé khó kiếm lắm, nhờ bạn mãi mới kiếm hai vé đấy.”

Từ Mộng ngôi đó, cô động lòng: “Để em suy nghĩ nhé?”

“Không , em cứ từ từ suy nghĩ.” Hàn Quý Minh nhét một tấm vé tay Từ Mộng: “Nếu em , sẽ vứt vé của .”

Sau đó, đưa cho cô một thứ khác, là một chiếc hộp xinh xắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-193.html.]

Từ Mộng ngẩn , dường như thích tặng quà.

“Thứ gì ạ?”

“Đặc sản đấy, cần cảm ơn.” Hàn Quý Minh phất tay, theo bóng cô rời .

Thư Sách

Về đến nhà, Từ Mộng mở hộp , là một lọ cà phê hòa tan. Một thời gian , cô mới than phiền rằng việc học quá căng thẳng, buổi trưa ngủ đủ, buổi chiều buồn ngủ rũ rượi. Không ngờ ghi nhớ trong lòng. Khóe miệng cô cong lên một nụ nhẹ.

————

Cuối tháng tư, thời tiết dần ấm lên. Những ngày bão cát thực sự dễ chịu.

“Này, Từ Giai, thật sự kiếm cửa buổi hòa nhạc đó ?”

“Còn giả ? Bạn tớ cho đấy.” Từ Giai cầm một tấm vé tay, huơ huơ mặt . Sau khi nhận những tiếng trầm trồ nho nhỏ, cô kẹp tấm vé sổ tay: “Cho các xem nhé, khoác lác .”

“Từ Giai, giỏi thật đấy. Tớ buổi hòa nhạc hề rẻ, vé cũng khó kiếm. Cậu thế nào mà ?”

Gần đây, Từ Giai dường như kết bạn với một thế lực, luôn thể kiếm những thứ ngờ tới. Trong trường, khi còn là học bá, cô trở thành tâm điểm trong một nhóm nhỏ bạn bè của .

Trương Hiểu Vũ liếc đám bên đó, khinh thường bĩu môi, gì đặc biệt chứ, chẳng chỉ là một buổi hòa nhạc thôi .

Trong lòng , nhưng thời buổi đừng là vé hòa nhạc, thể mua một cuộn băng cassette chính hãng cũng đủ khiến khác ngưỡng mộ .

Giữa trưa lúc ăn cơm, Trương Hiểu Vũ nhịn mà phàn nàn với Từ Mộng: “… Bây giờ cô khoe khoang lắm, quen bạn nào đó cho một tấm vé hòa nhạc. Cậu dạo khoe khoang đến mức nào .”

Sau đó, cô hung hăng dùng thìa chọc cơm: “Để xem thi đại học xong cô thế nào!”

Ngụy Hương hai họ thù oán, liền gắp một miếng thức ăn từ bát bỏ bát Trương Hiểu Vũ: “Thôi đừng tức giận nữa, đáng gì . Cậu ưa thì cứ chăm chỉ học bài . Sắp thi đại học , hai chúng chắc suất như Từ Mộng. Tớ vẫn đỗ một trường chính quy.”

Nền tảng của cô còn kém hơn Trương Hiểu Vũ một chút, từ kỳ nghỉ đông về cô học bù nhiều.

“Không giống , hai chúng phấn đấu trường chính quy, còn Từ Mộng thì phấn đấu trường đại học hàng đầu,” Ngụy Hương , “Bây giờ Từ Mộng sự tự tin đó.”

Trương Hiểu Vũ thở dài: “Giá như chơi với Từ Mộng sớm hơn thì .”

Từ Mộng trêu hai : “Đời cũng vô dụng thôi. Trước đây thành tích của tớ cũng , nỗ lực tạo nên kỳ tích. Chúng cùng cố gắng nào.”

Hai , đồng thanh hô lớn: “Nỗ lực tạo nên kỳ tích!”

Những xung quanh họ với ánh mắt kỳ lạ, nhưng khi nhận đây là học sinh cuối cấp, họ tỏ đồng cảm và thấu hiểu.

Từ Mộng che mặt, thật sự ăn chung bàn với mấy kẻ “tăng động” .

Ba ăn cơm xong mới khỏi nhà ăn. Trên đường , gọi Trương Hiểu Vũ: “Hiểu Vũ, cô giáo gọi kìa.”

Dạo , tần suất cô giáo gọi Trương Hiểu Vũ cũng tăng lên. Cô cũng quen, liền đưa khay cơm cho Từ Mộng: “Giúp tớ mang về lớp với.”

Từ Mộng bất đắc dĩ , nhận lấy khay cơm thẳng đến lớp của Trương Hiểu Vũ.

Lớp của Trương Hiểu Vũ ở đầu tây, còn lớp của cô ở đầu đông. Khi Từ Mộng đến nơi, trong lớp chỉ hai, ba ăn cơm xong trở về. Cô bây giờ là nổi tiếng trong trường, thấy cô bước , còn gật đầu chào nhỏ giọng bàn tán gì đó.

Về đến lớp, cô liền tranh thủ ngủ bù.

Buổi chiều, trong tiết học đầu tiên đầy uể oải, Từ Mộng cầm một chiếc cốc tỏa hương thơm của cà phê.

Trong thời đại mà thường chỉ uống thô, cà phê là thứ gì đó xa lạ. Ngay cả bạn cùng bàn cũng ngửi thấy mùi thơm, tò mò hỏi: “Đây là cà phê ?”

Từ Mộng gật đầu: “Ừ.”

Thứ tỉnh táo. Từ khi Hàn Quý Minh cho cô, ngày nào cô cũng pha cho nửa ly.

Bạn cùng bàn chút hâm mộ: “Nghe cà phê đắt lắm, ngon ?”

Từ Mộng múc một thìa, đưa đến miệng cô : “Hay thử xem?”

Bạn cùng bàn cũng từ chối, uống một ngụm nhăn cả mày , lè lưỡi: “Sao đắng như t.h.u.ố.c bắc !”

Từ Mộng trêu cô bạn, ha hả. Ngụy Hương thấy cũng : “Cậu nó lừa , nó cũng ngon, lừa tớ uống một ngụm đấy.”

Lúc , bên ngoài gọi: “Từ Mộng, cô Dương tìm .”

Ngụy Hương hỏi: “Cô Dương nào?”

Người đó : “Cô Dương Nhược Hoa, tổ trưởng tổ tiếng Anh.”

Từ Mộng nhớ quen cô Dương Nhược Hoa, nhưng nghĩ đến tổ bộ môn tiếng Anh, lẽ là vì chuyện điểm của . Từ khi cô nổi tiếng với môn tiếng Anh, thỉnh thoảng giáo viên lớp khác tìm đến.

Cô uống nốt chút cà phê cuối cùng. lúc , chuông lớp vang lên. Từ Mộng do dự một lát vẫn đến văn phòng giáo viên.

 

Loading...